Trái tim Đường
Thiên Viễn trùng xuống, hắn cố bắt mình tỉnh táo, đếm lại người thì phát hiện ngoài Đàm Linh Âm còn không thấy Tùng Thuận đâu.
Mọi người đang từ vui mừng khi phát hiện ra vàng giờ bỗng trở nên kinh sợ.
"Người còn đang sống sờ sờ sao lại không thấy đâu…." Giọng của Triệu Tiểu Lục run rẩy.
Lời này có nghĩa khác, Đường Thiên Viễn rất không thích nghe, hắn lạnh lùng liếc nhìn Triệu Tiểu Lục một cái. Triệu Tiểu Lục nhất thời rùng mình,
trốn ra phía sau lưng Lý Đại Vương.
Lý Đại Vương mới từ dưới nước lên, lúc này lạnh run cầm cập nên cũng chẳng có hơi đâu mà căng thẳng.
Thầy phong thủy nói, "Đại nhân, chắc chúng ta chọc giận chủ nhân nơi này nên họ mới bị bắt đi," nói xong liếc sang nhìn Lý Đại Vương, chỉ chỉ miếng
vàng trong tay hắn, "Mau trả lại đồ cho người ta đi."
Lý Đại Vương run lẩy bẩy ném miếng vàng lại dưới nước.
Đường Thiên Viễn không muốn nghe bọn họ nói hươu nói vượn nữa. Hắn không tin
thần thánh cái quái gì hết, phân tích sơ bộ thì Tùng Thuận với Đàm Linh
Âm đều đồng thời lặng lẽ biến mất, đại khái có hai nguyên nhân: một, bọn họ vô tình chạm vào cơ quan nào đó; hai, Tùng Thuận có ý đồ khác…
Đường Thiên Viễn cầm lấy đuốc đi vào bên trong mộ thất, thấy nền đá xanh vẫn
còn dấu chân chưa khô. Vừa rồi bọn họ đi xuống dưới này chân tay đều khô ráo, không thể nào để lại dấu chân thế này, chỉ có thể đi từ bờ sông
trở lại mới có thể như vậy.
Nói cách khác, bọn họ đã chủ động trở về đây. Nhưng nếu Tùng Thuận nhìn thấy thứ gì khác thường, theo dõi
không kịp bẩm báo thì còn có thể hiểu được. Nhưng Đàm Linh Âm thì không, Đàm Linh Âm nhất định sẽ thương lượng với hắn trước.
Suy đoán
trong lòng đã chắc chắn mấy phần, Đường Thiên Viễn hướng bốn phía gào to hai câu "Tùng Thuận, đi ra ngoài nói chuyện", cuối cùng tầm mắt dừng ở
lối vào phía trên.
Quả nhiên giọng nói của Tùng Thuận từ đâu đó truyền đến, "Đại nhân, lên đây nói chuyện."
Đám người Triệu Tiểu Lục không ngờ rằng Tùng Thuận đã phản bội. Võ nghệ của Tùng Thuận tốt mà tính tình lại hiền hòa, cho nên quan hệ với mọi người cũng không tệ, bọn Triệu Tiểu Lục coi hắn như huynh đệ, chẳng ngờ
rằng…. hầy…
Đường Thiên Viễn có chút do dự. Miệng lối đi không
lớn, nếu như Tùng Thuận ở bên ngoài chuẩn bị sẵn, hắn mà đi lên xử từng
người một thì toi cả đám.
Nhưng Đàm Linh Âm lại ở trong tay hắn ta…
Đường Thiên Viễn nói, "Trước hết ta muốn xác nhận Đàm sư gia được an toàn."
Một lát sau, phía trên truyền đến giọng nói lo lắng của Đàm Linh Âm, "Đại nhân, chàng đừng ra —–"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!