Đàm Linh Âm lùi mạnh về phía sau mấy bước, lúng túng nhìn Đường Thiên Viễn.
Đường Thiên Viễn cũng yên lặng nhìn nàng, đột nhiên hắn nở nụ cười, nói với
nàng, "Sao vậy? Nàng thấy thất vọng vì ta không cắn nàng à?"
Lời
nói này vốn rất bình thường, thế nhưng, khi nàng nhớ tới lần trước bị
hắn "Cắn" thì… dù đã cố gắng không suy nghĩ lung tung, nàng vẫn thấy câu nói ấy vô cùng ám muội. Gương mặt Đàm Linh Âm hơi ửng đỏ, lắp bắp nói,
"Ta… Cái kia…" Trong đầu nàng trống rỗng, không biết nên nói gì.
Đường Thiên Viễn mở lối giúp nàng, "Nếu thấy ấm ức thì nàng cứ phi lễ ta,"
hắn cười khẽ, "Nàng có làm vậy cũng không sao cả, dù sao thì ta cũng đã
quen bị nàng phi lễ rồi."
"Ta không hề có ý định đó…" Đàm Linh Âm nói, vừa nghĩ đến tình cảnh hai người mặt kề mặt, môi chạm môi khi nãy, mặt nàng càng đỏ hơn. Chuyện như vậy sao có thể trơ mặt mà tỉ mỉ giải
thích! Nàng đuối lý, chỉ còn cách xoay người chạy trối chết.
Đuổi theo nàng chính là tiếng cười sung sướng mang theo chút suồng sã của Huyện lệnh đại nhân.
Sau khi cười xong, Đường Thiên Viễn cúi đầu, thu lại vẻ dịu dàng trên nét mặt, tập trung nhìn vào bản đồ trên bàn.
Tuy rằng mới vừa rồi có phân tâm đôi chút nhưng hướng phân tích của bọn họ
hoàn toàn chính xác. Đường Thiên Viễn cảm thấy việc Tôn gia chần chừ
không chịu báo quan là chuyện vô cùng đáng ngờ, chắc chắn bọn họ đã
tranh thủ khoảng thời gian kia để che giấu một việc gì đó. Mà việc đám
thổ phỉ đi một quãng đường xa chỉ để đánh cướp điền trang của Tôn gia,
thật ra… còn có nguyên nhân gì trong đó?
Hắn cất tấm bản đồ rồi
gọi mấy sai nha vào dặn dò công việc. Hắn dặn hai sai nha đến huyện Nam
Lăng nhờ quan huyện nơi ấy cho mượn những công văn có liên quan đến đám
thổ phỉ, nếu hỏi mượn được vài người tài giỏi để giúp đỡ huyện Đồng Lăng điều tra thì càng tốt, nếu như tìm được nhân chứng đến thì lại càng
tuyệt vời hơn. Mặt khác, Đường Thiên Viễn cho hai sai nha đi trước âm
thầm điều tra chuyện của lão Thiết, hắn còn dặn bọn họ chú ý không được
đả thảo kinh xà.
Thực ra, trong đầu hắn mới có một suy đoán rất táo bạo.
Sai nha nhận lệnh xong liền đi thực hiện ngay, còn lại một mình Đường Thiên Viễn rảnh rỗi ở trong phòng. Hắn lấy một phong thư từ trên giá sách
xuống, xem lại một lần nữa rồi lấy giấy bút viết thư hồi âm cho phụ thân của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!