Huyện lệnh đại nhân không vui, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Đường Thiên Viễn rất khâm phục bản lĩnh của Đàm Linh Âm. Tính tình hắn vốn ôn hòa, từ trước đến giờ, số lần hắn nổi giận không nhiều lắm. Nhưng từ
lúc gặp phải Đàm Linh Âm, nàng luôn luôn khiến hắn nổi điên đến mức chết đi sống lại. Đây đúng là nghiệt duyên! Chẳng lẽ kiếp trước hắn thiếu nợ nàng ấy nhiều lắm hay sao?
Bởi vì rất tức giận, Đường Thiên Viễn làm gì còn tâm tư mà suy nghĩ đến vấn đề "hắn có để ý đến nàng hay
không?". Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, phải
dùng cách nào để trừng phạt Đàm Linh Âm để cho sau này nàng chỉ ngoan
ngoãn hiền lành, không còn dám ăn nói lung tung mới được.
Giữa lúc Đường Thiên Viễn tức giận không có chỗ phát tiết, lại nghe được một tin khiến hắn càng thêm phẫn nộ.
Nhóm người Hoàng Qua đi Tế Nam trở về, mang theo tin tức chi tiết về mối ân
oán giữa Đàm Linh Âm và Chu Đại Thông. Vốn là người hầu thân tín của
Đường Thiên Viễn, Hoàng Qua cũng nhận ra ánh mắt của thiếu gia nhà mình
mỗi khi nhìn Đàm sư gia rất đặc biệt. Vì vậy, hắn cố gắng tìm hiểu sự
việc kia cho thật rõ ràng, sau đó vội vàng quay về, ngay cả việc ăn uống nghỉ ngơi cũng chỉ là qua loa cho xong bữa.
Đường Thiên Viễn vừa nghe Hoàng Qua báo cáo, sắc mặt hắn tái mét, ly trà trên tay cũng vỡ đôi.
Nàng ấy đã từng đào hôn.
Đàm Linh Âm, nàng giỏi lắm. Hắn chưa hề có hôn ước với ai, vậy mà… nàng ấy lại có hôn ước với cái tên họ Chu kia.
Cơn giận như bóp nghẹt trái tim của hắn.
Hoàng Qua bình tĩnh băng bó vết thương cho thiếu gia, thể hiện trình độ
chuyên nghiệp của một người hầu thân tín. Hắn vừa làm vừa báo cáo tiếp,
"Thiếu gia yên tâm, tiểu nhân đã dò hỏi rất cẩn thận. Sau khi Đàm sư gia bỏ trốn, phụ thân nàng ấy sợ phiền phức không ngừng kéo đến nên đã
tuyên bố với bên ngoài là Đàm sư gia chết vì bệnh, toàn bộ sính lễ đều
trả lại bên nhà trai."
Nói cách khác, hôn ước của bọn họ đã được giải trừ.
Đường Thiên Viễn cảm thấy nỗi bực tức đang nghẹt cứng trong lồng ngực đã có
chút mềm mại. Hắn cúi nhìn hổ khẩu (*) bị Hoàng Qua dùng lụa trắng quấn
chặt rồi thắt một cái nơ hình con bướm, xụ mặt bảo, "Ta đã biết."
Hoàng Qua cố động viên hắn, "Thiếu gia, người vẫn còn cơ hội mà."
Đường Thiên Viễn trừng mắt, "Chuyện này có liên quan gì đến ta?"
Hoàng Qua nghĩ thầm, đã để ý đến mức như vậy rồi mà thiếu gia còn chối, người cho là mắt ai cũng bị hỏng như Đàm sư gia sao???
Đương nhiên, hắn không dám nói những lời này ra khỏi miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!