Đường Thiên Viễn tạm gác lại việc báo chuyện lén khai thác vàng lên triều đình, hắn bắt đầu bận rộn với một việc khác.
Mùa thu hoạch ở huyện Đồng Lăng đã gần đến, thân là Huyện lệnh đại nhân,
hắn phải chuẩn bị cho việc thu thuế từ mùa vụ của năm nay. Việc thu thuế cũng tương đối linh hoạt, ai muốn nộp lương thực thì nộp, ai không muốn nộp bằng lương thực thì có thể nộp bằng tiền. Sổ sách năm ngoái của
Huyện có ghi lại rõ ràng, nhà nào có ruộng nhiều, nhà nào có ruộng ít,
thôn nào nộp nhiều, thôn nào nộp ít… Đường Thiên Viễn chỉ cần dựa theo
tiêu chuẩn trước đây là có thể tiết kiệm không ít thời gian và sức lực.
Thế nhưng, vì nghi ngờ nhân phẩm của Huyện lệnh tiền nhiệm, Đường Thiên
Viễn nghĩ gã Huyện lệnh đã chết kia chắc chắn đã cắt xén, ăn bớt chỗ
thuế thu được; lại thêm mấy gia đình giàu có đời nào chịu đóng thuế đủ,
chỗ thuế thiếu hụt đương nhiên phải chia đều rồi bắt những người dân
bình thường đóng bù vào. Bởi vì Huyện thái gia đương nhiệm bận rộn việc
thu thuế, nên trước tiên để cho các hộ gia đình tự kê khai chỗ ruộng đất của nhà mình rồi báo lên trưởng thôn, trưởng thôn thống kê lại rồi báo
lên trên… Nếu phát hiện nhà nào giấu diếm ruộng đất hoặc khai ít đi,
những người biết chuyện và trưởng thôn cũng sẽ bị xử phạt. Sau khi thống kê đầy đủ, hắn sẽ phái người xuống từng thôn để kiểm tra, đối chiếu
lại.
Dân chúng nghe thông báo này thì rất vui mừng, nhà nào nhà
nấy đều nhanh chóng hoàn thành việc kê khai; nhưng những người giàu có,
nhiều gia sản lại rất bực mình, điển hình là hai nhà Tôn, Tề. Hai nhà
này tìm Chu Chính Đạo than phiền, muốn ông ta nói cho Huyện thái gia
biết ý tứ của bọn họ; đồng thời cũng "khen ngợi" Huyện lệnh đại nhân rất bạo gan, lần này làm mạnh tay như vậy chắc là không muốn lăn lộn lâu
dài ở huyện Đồng Lăng này nữa rồi.
Đối với Huyện thái gia, Chu
Chính Đạo nghĩ thầm, việc tiểu thần tiên kia không viết thư báo lên Hộ
bộ đã khiến hắn cảm tạ trời đất lắm rồi, hắn nào dám quản nhiều chuyện
của người kia. Hơn nữa, theo mấy lời bóng gió của Huyện thái gia, Khâm
sai đại nhân đang săm soi Huyện Đồng Lăng, muốn tìm chút chuyện để thể
hiện quyền hạn của Khâm sai; cho nên, Huyện lệnh nhỏ nhoi như hắn chỉ
còn cách làm vậy, xem như là làm được một việc tốt để lấy lòng dân
chúng, cũng để cho Khâm sai đại nhân không tìm được cớ mà hạch sách hắn. Xét từ khía cạnh này, Chu Chính Đạo rất đồng tình với suy nghĩ của
Huyện thái gia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!