Chương 4: Nửa đêm do thám huyện nha

Hai nha dịch cũng

chẳng hiểu mô tê gì, bọn họ tiến lên giữ lấy cánh tay Đàm Linh Âm định

dẫn nàng ra ngoài. Hai chân Đàm Linh Âm ra sức đạp, cả người lắc lư vùng vẫy khiến Đường Thiên Viễn hoa cả mắt, "Đại nhân à, đại nhân ngài không thể khinh thường con gái được, lệnh đường[1] cũng là nữ nhân mà!"

Thì ra nàng vẫn không biết vì sao hắn lại đuổi nàng. Đường Thiên Viễn phất tay, "Dừng lại."

Nha dịch lập tức thả Đàm Linh Âm ra. Đường Thiên Viễn nhìn Đàm Linh Âm chật vật bên dưới, tâm tình tốt lên đôi chút, hắn ngoắc ngoắc ngón tay với

nàng, "Qua đây."

Đàm Linh Âm liền lại gần thêm một chút.

"Nhìn xem ta là ai đi." Đường Thiên Viễn nói.

Đàm Linh Âm nhìn không được rõ lắm nên lại tiến gần thêm một chút, lúc này

nàng ta mới tỉnh ngộ. Sau đó nàng ta lại cất tiếng cười giống y như ngày hôm đó, Đường Thiên Viễn nghe thấy nó cực kỳ dung tục. Hắn sầm mặt lại, "Người đâu, đuổi ra ngoài."

"Đừng đừng đừng, tôi là người thực

sự có bản lĩnh mà!" Đàm Linh Âm ôm đầu tháo chạy, hai nam nhân to lớn

nhất thời không bắt được nàng ta.

Một nha dịch có chút thông cảm

với nàng. Cô nương này cũng chẳng phạm sai lầm gì, vì sao huyện thái gia lại có thành kiến nặng nề với nàng ấy như thế cơ chứ. Hắn dừng lại, thử đề nghị Đường Thiên Viễn, "Đại nhân, chi bằng xem xem vị cô nương này

có bản lĩnh gì trước đi?"

Đường Thiên Viễn cũng không muốn tiếp

tục ồn ào như thế này nên hỏi Đàm Linh Âm, "Thể hiện tài cán cho bản

quan xem xem… ngươi biết những gì nào?"

"Tôi đọc nhiều thư sách, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, cầm kỳ thi họa cũng biết một ít."

Ừm, bản lĩnh khoác lác đúng là giỏi giang.

Đàm Linh Âm thấy hắn thờ ơ thì lại nói, "Tôi còn biết đoán mệnh, biết xem

tướng. Đại nhân, để tôi xem cho ngài nhé." Nói rồi nàng bước lên trước,

cách Đường Thiên Viễn chỉ còn hai bước chân, nghiêm túc nhìn chằm chằm

vào khuôn mặt hắn. Đôi mắt trong veo như hai hồ nước mùa thu, lông mi

rất dày và dài, chớp hai cái, tựa như cánh bướm đang vỗ cánh.

Đường Thiên Viễn hơi mất tự nhiên, hắn quay mặt đi không nhìn nàng, "Ngươi có thể nhìn ra được gì chứ?"

Đàm Linh Âm vẻ mặt ngưỡng mộ, "Đại nhân à, nói thực thì từ trước đến nay tôi chưa thấy tướng mạo ai đẹp như ngài đâu."

Đường Thiên Viễn gật gật đầu, bản lĩnh nịnh nọt cũng thật giỏi giang.

"Ngài xuất thân bất phàm, từ nhỏ đã không phải lo lắng chuyện ăn mặc, số mệnh chắc chắn sẽ đạt đến chức vị cao, cả đời vinh hoa phú quý, con cháu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!