Lúc Đường Đường xoay người, việc đầu tiên nó làm là tè một chút ở bên miệng giếng.
Đúng vậy, đây chính là ký hiệu của nó.
Sau đó, nó vội vàng chạy xuống núi. Người ta thường bảo "lên núi dễ, xuống
núi khó", ngay cả lên núi nó còn không làm được, xuống núi lại càng khó
hơn nhiều. Chỉ hơi bất cẩn một chút, nó liền lăn lông lốc xuống dưới.
Rất nhanh… còn nhanh hơn cả dự tính của nó.
Đường Đường liền thuận theo tự nhiên, lăn một vòng, lăn hai vòng, lại lăn
thêm ba, bốn vòng nữa, cứ thế mà lăn thẳng từ trên núi xuống. Nó vốn là
loại động vật da dày thịt béo, cứ lăn mãi như thế mà chẳng bị thương đến gân cốt, ngay cả mặt mày cũng chẳng có chút gì là mỏi mệt.
Lăn
xuống khỏi núi, nó nằm nghỉ ngơi một hồi cho qua cơn choáng váng rồi lại tiếp tục chạy. Trên đường đi, nó gặp rất nhiều thứ. Có hoa dại, có cây
cỏ, có bướm xinh, còn có cả vài chú chim non nữa… Đường Đường chỉ liếc
nhìn một cái, bốn chân vẫn phóng hết sức; thỉnh thoảng nó cũng dừng lại
một chút để đi tiểu, đánh dấu đường đi cho lát nữa quay lại.
Thân thể nó quá nhỏ nên chạy rất chậm, hơn nữa, đây lại là lần đầu tiên nó
được lên núi, vì vậy nó bị lạc mất mấy lần. Qua hơn nửa ngày nó mới về
được đến Huyện nha. Bậc thềm bên ngoài cửa chính của Huyện nha rất cao,
lúc này lại chẳng có ai đứng gác, thấy vậy nó liền quay đầu chạy thẳng
vào Cổ đường thư xá.
Thấy Đàm Thanh Thần, Đường Đường có cảm giác mừng rỡ như gặp được người thân sau bao năm xa cách, nó lao đến cắn
chặt vạt áo của hắn, vừa rên ư ử vừa kéo hắn ra ngoài.
Đàm Thanh
Thần rất ngạc nhiên. Trước giờ Đường Đường luôn đi theo tỉ tỉ, sao hôm
nay nó lại chạy đến đây một mình? Bởi vậy, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là tỉ tỉ hắn đã gặp chuyện gì đó. Hắn sai người sang Huyện nha tìm Đàm
Linh Âm, người làm vừa đi một chút liền chạy về báo Đàm Linh Âm cùng với Huyện thái gia đã ra ngoài từ sáng sớm nhưng đến giờ vẫn chưa về.
Đàm Thanh Thần nhìn sắc trời thấy hoàng hôn sắp buông xuống rồi. Hai người
bọn họ đi ra ngoài làm cái gì mà đi cả ngày vẫn chưa về vậy? Lại nhìn bộ dạng khác thường của Đường Đường, chắc chắc bọn họ đã gặp chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện không nhỏ, nếu không sẽ không để cho một con vật
nhỏ như nó chạy về cầu cứu.
Người trong Huyện nha không nói hai
người bọn họ ra ngoài làm việc gì. Đàm Thanh Thần không biết việc họ làm có gì bí mật hay không nên không báo cho Chu Chính Đạo biết vì Đàm Linh Âm từng kể cho hắn nghe chuyện bè phái ở trong Huyện nha. Hắn chỉ nhờ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!