Lúc đầu, Đường Thiên
Viễn không thể xác định được nơi bọn họ đang ngồi là chỗ nào. Hắn chỉ
biết nơi đây chắc chắn không phải là cái bẫy do mấy người thợ săn bắn
làm ra bởi vì nó quá sâu. Hắn ngẩng đầu nhìn mảnh trời nho nhỏ ở trên
đầu, thấy ngay rìa miệng hố còn có một chút bùn đất đang lắc lư giống
như chỉ cần hắn ho nặng tiếng một chút là chúng sẽ rơi xuống ngay.
Hắn lại quay sang nhìn Đàm Linh Âm.
Vẻ mặt của Đàm Linh Âm có chút quái lạ. Bởi vì nàng cảm nhận được có một
bàn tay chạm vào mông mình. Ở đây không có người thứ ba, mà nàng thì
không thể nào làm ra cái hành động tự mình sờ soạng chính mình rồi. Vì
vậy nàng giận dữ, đột ngột quăng cho Đường Thiên Viễn một cái tát, "Đồ
háo sắc!"
Đường Thiên Viễn phản ứng rất nhanh, hắn chụp lấy cổ tay nàng, quát khẽ, "Ngươi làm cái gì vậy?!"
Đàm Linh Âm thấy hắn bị phát hiện mà vẫn thản nhiên như trước, đúng là kẻ
trơ trẽn mà! Vì vậy nàng giơ tay kia lên, nhất quyết phải đánh cho hắn
một bạt tai.
Đường Thiên Viễn nhanh chóng túm chặt cổ tay còn lại của nàng. Cổ tay nàng rất nhỏ, hắn không dám dùng nhiều sức vì sợ chỉ
hơi bóp mạnh một chút sẽ làm gãy tay nàng.
Hai tay Đàm Linh Âm
đều bị chế trụ, nàng bất đắc dĩ, đành phải trừng mắt nhìn hắn, dường như muốn dùng ánh mắt của mình để đâm thủng vài lỗ trên người hắn.
Lúc này người nàng đầy bụi, búi tóc rối loạn giống như vừa mới đánh nhau
một trận với người ta; bụi bặm trên đầu theo từng cái giãy dụa của nàng
mà rơi lả tả lên trên mặt; dáng vẻ như vậy mà kết hợp với vẻ mặt hết sức nghiêm túc của nàng hiện giờ thật sự rất quái dị khiến Đường Thiên Viễn phải cười thầm. Đột nhiên hắn há miệng, thổi một hơi thật dài lên khuôn mặt nàng.
Đàm Linh Âm: "…" Bộ dạng này của nàng vui lắm hay sao mà hắn còn đùa kiểu đó.
Khuôn mặt nàng được hắn thổi sạch bớt một ít bụi, đôi mắt bị bụi bay vào nên hơi xót, nàng nheo mắt lại theo phản xạ tự nhiên.
Hai người cứ giằng co như vậy được một lúc, đột nhiên Đàm Linh Âm phát hiện ra một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng: hai tay hắn đang nắm tay nàng, vậy bàn tay vẫn đang chạm vào mông nàng là của ai???
Nàng sợ đến nỗi tóc gáy dựng đứng, thân thể nàng hơi chồm về phía trước, sau đó quay đầu nhìn lại.
"A a a!!!" Đàm Linh Âm vừa cất tiếng thét chói tai vừa nhào vào trong lòng Đường Thiên Viễn.
Rõ ràng một khắc trước còn giương nanh múa vuốt muốn tát hắn cho bằng
được, hiện giờ lại lập tức nhào vào trong ngực hắn mà ôm ấp… Cho dù đầu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!