Vào tháng tám, những
đám mây ngũ sắc quyện vào nhau khiến núi Thiên Mục giống như chốn Bồng
Lai tiên cảnh. Trên đỉnh núi, có chỗ ngập tràn màu xanh của rừng cây, có chỗ đầy lá vàng rơi rụng, lại có nơi được màu đỏ rực rỡ bao phủ. Giữa
sườn núi có rất nhiều cây hoa dại, tạo thành một sắc tím nhàn nhạt trải
dài. Xanh, vàng, đỏ, tím xen lẫn vào nhau khiến người ta ngắm nhìn không biết chán. Lại còn có cả một thác nước từ trên sườn núi cao cao đổ
xuống, trông cứ như một thanh kiếm mềm mại màu bạc đâm thẳng vào giữa
lòng hồ, tạo nên vô số bọt nước tung tóe ánh lên màu sắc của cầu vồng.
Đi giữa khung cảnh nên thơ như vậy, cảm nhận của Đàm Linh Âm chỉ có một chữ: mệt!
Đúng vậy, bởi vì Huyện lệnh đại nhân lại đi lên núi Thiên Mục, hơn nữa còn túm nàng theo để chịu khổ cùng.
Hắn chính là loại người chưa đạt được mục đích thì nhất quyết không bỏ
cuộc. Mỗi một lần lên núi, hắn đều chọn một con đường khác nhau để đi.
Bởi vì hắn xem thường khó khăn nên đường đi càng lúc càng gập ghềnh.
Chẳng hạn như lần này, con đường bọn họ đi không thể xem là một con
đường đúng nghĩa; chỉ có thể nói, lối đi này từng có người đi qua và để
lại một chút dấu vết mà thôi.
Đường Thiên Viễn nhìn con đường này có chút suy đoán, nơi này có lẽ là con đường mà đám người lén khai thác vàng dùng làm đường vận chuyển để tránh bị chú ý. Bởi vì con đường này
được mở ra chưa lâu, mà đường lên núi Thiên Mục chỉ bị phong tỏa mới vài năm gần đây; hơn nữa, người dân quanh đây cũng ít khi lên núi để săn
thú và hái thuốc nên dấu chân của họ không thể nào tạo thành một con
đường nhỏ như vậy được.
"Đại nhân thật thông minh và sáng suốt!
Đã tìm được đường đi của bọn họ, chúng ta quay về được chưa?" Lúc này
Đàm Linh Âm đã mệt đến mức hai chân nhũn ra, nàng chẳng muốn quan tâm
đến cái gọi là chân tướng hay sự thật gì đó nữa; giờ nàng chỉ hận không
thể cuộn mình lại mà lăn tròn từ nơi này lao thẳng xuống phía dưới cho
đỡ mất sức đi lại.
Đường Thiên Viễn lắc đầu, "Thật vất vả mới tìm được một chút manh mối, sao có thể dễ dàng bỏ qua được," hắn vỗ vỗ lên
lưng con thú nhỏ đang cuộn tròn trên vai hắn, "Đường Đường, mày nói có
đúng không?"
Đường Đường chân chó nâng đầu lên cọ cọ vào mặt hắn. Hôm nay thấy hai người bọn họ lặng lẽ kéo nhau đi, nó cũng nịnh nọt đòi đi theo, may là được Đàm Linh Âm đồng ý. Thân là một con… sư tử, Đường
Đường không giỏi về khoản leo núi, thân thể nó lại nhỏ, mới leo núi chưa được bao lâu mà đã bị lăn xuống mất vài lần, phải để cho Đường Thiên
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!