Thái độ của Đàm Linh
Âm đối với Chu Đại Thông có hơi phức tạp. Với hắn, nàng có chút e ngại
nhưng sự e ngại này lại được nàng che giấu rất hoàn hảo, người ngoài
không thể phát hiện được. Đồng thời, nàng cũng không muốn lạnh nhạt với
hắn. Nàng muốn làm một người hàng xóm thân thiện, vui vẻ với hắn hơn; cứ như vậy, nếu sau này hắn muốn trả thù thì cũng phải nể chút tình cảm
này mà nương tay.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, mỗi lần gặp Chu
Đại Thông ở Huyện nha, Đàm Linh Âm không tìm cách tránh né hắn nữa mà
còn vui vẻ nói vài câu với hắn.
Lúc đó trời thu quang đãng, Đàm
Linh Âm vừa đi mua đồ trở về, thấy Chu Đại Thông đang đứng trước cửa
hàng trang sức của mình ngửa đầu nhìn xa xăm. Không biết tại sao, nàng
đến gần hắn, bắt chước hành động kia của hắn. Dưới bầu trời xanh thẳm,
hai người bọn họ ngửa đầu nhìn lên, miệng hơi hé ra giống như hai chú
chim non đang đợi được mớm thức ăn.
Trên bầu trời, một đàn chim nhạn đang vội vã bay về phía Nam.
Chu Đại Thông nhìn Đàm Linh Âm, hỏi, "Đàm sư gia, người ta nói người đọc
sách đều là bác học. Cô nói xem, lũ chim nhạn này mỗi năm đều từ Nam bay về Bắc rồi lại từ Bắc bay về Nam; rốt cuộc quê nhà của chúng là phương
Nam hay phương Bắc vậy?"
Đàm Linh Âm nghĩ thầm, người này với lũ
chim kia đều là loại ăn no rửng mỡ, suốt ngày chỉ nghĩ đến những chuyện
linh tinh. Nàng đưa tay xoa xoa cổ, đáp, "Có lẽ chúng nó nghĩ, chúng
dừng chân ở nơi nào thì nơi ấy là quê nhà."
"Vậy sao?" Chu Đại Thông lại hỏi, "Vậy còn cô thì sao? Quê nhà của cô ở nơi nào?"
Đàm Linh Âm có chút bực bội, không biết phải nói gì. Sao mấy người này
thích hỏi chuyện quê nhà của nguời khác thế. Nàng cười ha ha, vung tay
một cái, bịa chuyện, "Từ nhỏ, ta đã rời xa quê nhà, sống phiêu bạt khắp
nơi, đến giờ cũng chẳng còn nhớ rõ mình là người nơi nào nữa. Có lẽ ta
cũng như lũ chim nhạn kia, sống ở nơi nào thì xem nơi đó là quê hương
thôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!