Chương 32: Đàm vs đường: 0 – 1

Đường Thiên Viễn nói, "Lưu manh."

Đường Thiên Viễn nói, "Đã viết sách về ta, sao lại không để cho ta xem?"

Đường Thiên Viễn nói, "Ngươi ngày nhớ đêm mong bản quan đến vậy sao?"

Đường Thiên Viễn nói…

Đàm Linh Âm xấu hổ và giận dữ nhưng lại không biết nói gì cho phải, đành ôm đầu chạy mất.

Đường Thiên Viễn nhìn theo bóng lưng hoảng loạn của nàng, mỉm cười. Nha đầu

kia, lúc thẹn thùng cũng đáng yêu ra phết! Ừ, sau này phải thường xuyên

chọc cho nàng ấy xấu hổ mới được.

Hương Qua từ trong phòng đi ra. Nàng ta vừa nghe nói thiếu gia oang oang đọc sách đen ở trong sân thì

đỏ mặt chạy vội vào trong phòng, chỉ dám lén lút ngắm thiếu gia qua khe

cửa sổ. Sau lại thấy Đàm Linh Âm không mời mà đến ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng nhìn thiếu gia, sau đó lại hoảng hốt ôm mặt chạy đi. Hương Qua biết,

chắc chắn thiếu gia lại chọc ghẹo nàng ta chuyện gì đó đây mà.

Hương Qua rất bực bội. Trong suy nghĩ của nàng ta, Thiếu phu nhân phải là

tiểu thư khuê các đoan trang, nhã nhặn chứ không phải loại nữ tử điên

điên khùng khùng như Đàm Linh Âm. Cái loại người này, ỷ mình có chút

nhan sắc liền ăn nói lả lơi để quyến rũ trái tim nam nhân, chẳng qua chỉ là sự mới lạ trong thoáng chốc mà thôi.

Nàng ta đi vào trong

sân, thấy thiếu gia vẫn đứng ngẩn người mỉm cười như cũ, bộ dạng giống

như đang chìm trong cơn mê, liền dấm dẳng nói, "Thiếu gia thích Đàm sư

gia như vậy, sao không sớm nạp nàng ta đi? Chỉ cần làm thế là hai người

có thể quang minh chính đại thân mật với nhau. Phu nhân vẫn luôn lo lắng người không có ai săn sóc sớm tối. Có Đàm sư gia xinh đẹp, tài giỏi sớm tối hầu hạ người, lão nhân gia cũng yên tâm đôi chút."

Đúng vậy, là "Nạp" chứ không phải là "Cưới", loại người như Đàm Linh Âm chỉ xứng làm thiếp.

Hương Qua nói hắn thích Đàm Linh Âm, điều này làm cho Đường Thiên Viễn rất

bực bội. Đương nhiên là hắn sẽ không phí thời gian để đi giải thích cho

một kẻ ăn người ở hiểu rõ sở thích của chính mình. Vì vậy, hắn chỉ lạnh

lùng buông một câu, "Ngươi thích xen vào chuyện của người khác quá nhỉ!"

Hương Qua thấy thiếu gia càng ngày càng tỏ vẻ chán ghét mình thì nỗi oán hận

trong lòng đối với Đàm Linh Âm càng lúc càng dâng cao.

***

Đàm Linh Âm cũng không ngốc. Sau khi bình tĩnh lại, nhớ đến những lời Huyện lệnh đại nhân đã nói, càng nghĩ càng thấy có điểm khác thường trong đó, lại thêm dáng vẻ hả hê không thèm che giấu của hắn lúc ấy nữa. Đàm Linh Âm liền khẳng định, người động tay động chân với bản in của nàng chính

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!