Chương 29: Quà tặng

Đường Thiên Viễn lao

đến vừa đúng lúc lại đúng chỗ nên hai người không bị khúc cây to kia làm cho bị thương nhưng lại bị đống cành lá um tùm của nó phủ kín hai

người, trong nháy mắt, bọn họ như vừa chui vào đống cỏ hoang um tùm.

Đàm Linh Âm không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trời đất quay cuồng, sau đó nàng nằm ngay đơ trên mặt đất, trên người còn bị một người rất nặng

đè lên, nặng đến nỗi nàng phải vất vả lắm mới hít thở được một chút.

Đường Thiên Viễn sợ nàng bị đụng vào đầu nên lúc nàng ngã xuống đất, hắn còn cẩn thận đưa một tay ra đỡ sau gáy nàng.

Đàm Linh Âm chỉ thấy một màu xanh rì của lá cây nhảy nhót trước mặt nàng;

ánh mặt trời chói chang bị đống cành lá cản lại, hóa thành những đốm

nắng nho nhỏ, rời rạc, lấp lánh lướt qua khuôn mặt nàng. Tia sáng ấy rất yếu ớt, rất dịu dàng giống hệt ánh sáng của những viên ngọc trai.

Nam nhân ấy đưa lưng về phía tia sáng, khuôn mặt hắn hơi lờ mờ. Hai người

mặt đối mặt, hơi thở nóng rực của hắn phả lên mặt nàng, thật khác biệt

luồng không khí trong trẻo, mát lạnh dưới tán lá.

Đầu óc Đàm Linh Âm hoàn toàn trống rỗng.

Đường Thiên Viễn nằm đè lên người nàng, không hề nhúc nhích. Tình hình lúc

nãy quá nguy hiểm, hắn không kịp suy nghĩ mà vội vàng hành động nên mới

tạo thành hiện trường như bây giờ. Thân thể mảnh dẻ, mềm mại của Đàm

Linh Âm nằm gọn trong lòng hắn; ngực nàng và hắn áp sát vào nhau, mỗi

lần nàng hít vào, thở ra, ngực của nàng như càng dán chặt vào lồng ngực

hắn. Trời mùa hè rất nóng nực nên quần áo trên người bọn họ cũng khá là

mỏng manh; Đường Thiên Viễn bị nàng áp sát đến nỗi có thể cảm nhận được

hình dạng của bộ ngực kia. Tim hắn đập rất nhanh, có thể nói là kịch

liệt hơn hẳn mọi ngày, muốn đè nén nó lại nhưng không cách nào thực hiện được. Không chỉ có vậy, mạch máu phía sau đầu hắn cũng rần rần xông

thẳng về phía đỉnh đầu, mạch đập hai bên thái dương cứ nhảy liên hồi như muốn khuyến khích hắn làm một việc gì đó.

Hắn cúi nhìn Đàm Linh Âm, bất giác liếm nhẹ đôi môi đang khô khốc.

Đàm Linh Âm bị đè đến nỗi toàn thân cứng đơ, nàng hơi nhúc nhích thân thể

một chút, trong lòng thầm cầu mong cho mình được thoát khỏi cảm giác áp

bức này càng nhanh càng tốt.

Đường Thiên Viễn hít thở thật sâu,

cố lấy lại bình tĩnh. Hắn vội vàng đẩy nhánh cây kia sang chỗ khác, sau

đó lăn sang một bên, đưa tay nâng Đàm Linh Âm. Đàm Linh Âm vừa đứng lên, hắn vội vàng buông tay khỏi người nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!