Chương 24: Lòng tin

Mấy ngày nay dắt

Đường Đường đi dạo sau bữa ăn sáng tối đã dần trở thành thói quen của

Đàm Linh Âm. Đường Đường là một con chó thông minh, nó đã được Đàm Linh

Âm huấn luyện căn bản, không tiểu tiện đại tiện tùy tiện nữa. Huyện nha

rộng lớn như vậy mà chỉ có một con chó là nó, vậy nên mặc dù Đường Đường hơi xấu xí một chút nhưng vẫn rất được lòng mọi người, trai gái già trẻ đều rất thích nó, chỉ trừ Hương Qua, nàng ta vẫn ghét nó như xưa. Vì

lúc trước Đường Đường đi qua trạch viện của Huyện lệnh đại nhân một hai

lần nên nó nhớ đường, thường xuyên chạy đến đây chơi. Tần suất xuất hiện của con chó này còn vượt xa cả Đàm Linh Âm, chủ nhân của nó, nên lập

tức trở thành cái gai hàng đầu trong mắt Hương Qua.

Chỉ có điều

Hương Qua không dám thể hiện ra bên ngoài quá nhiều, vì thiếu gia vẫn

rất thích con chó xấu xí này. Chính bản thân Đường Thiên Viễn cũng cảm

thấy lạ, lúc trước hắn không hề thích những động vật nhỏ. Hắn có một

bằng hữu tốt, người đó vì yêu thích chơi chim nhỏ nên còn bị hắn cười

nhạo là chơi bời lêu lổng. Nhưng con chó con trước mắt hắn đây lại chẳng làm hắn thấy ghét chút nào. Đường Đường đi theo chủ nhân của nó, tinh

thần phấn khích là chẳng có giây nào yên ổn. Đào hố rồi chơi sâu, đuổi

chim rồi lại cắn này cắn kia. Cũng may là nó không có răng, chứ không

thì cắn cái gì cũng hỏng hết.

Lúc mệt, nó thường tìm đại một chỗ

nào đó chợp mắt một lát, thỉnh thoảng cũng biết làm nũng, nó ôm chân

Đường Thiên Viễn đòi hắn bế. Những lúc như thế, Đường Thiên Viễn đến tám chín phần sẽ không từ chối nó, và dĩ nhiên thái độ của hắn lúc nào cũng là "đã ghét lại thêm không bằng lòng". Nếu lúc đó Đường Thiên Viễn đang ngồi trên ghế thì Đường Đường sẽ nằm đợi trên đùi hắn, nó có thể yên

tĩnh ngủ thì đã đành, có đôi khi tinh thần sung quá mức, nó cứ đạp tới

đạp lui trên đùi hắn, không cẩn thận cái là đạp trúng chỗ hiểm yếu.

Đường Thiên Viễn sầm mặt lại, tóm Đường Đường lên rồi ném nó đi.

Xét trên một mức độ nào đó mà nói thì, chó có thể đại diện cho chủ nhân của nó. Đường Đường thích nghịch mấy trò lưu manh, là bởi nó đi theo chủ

nhân thích giở trò lưu manh. Tương tự, Đường Đường đạp lên tiểu huynh đệ của hắn, cũng giống như Đàm Linh Âm đang đạp lên tiểu huynh đệ vậy.

Đàm Linh Âm dùng chân trần đạp lên tiểu huynh đệ của hắn…

Khụ khụ khụ khụ…

Tuy là gần đây Đường Thiên Viễn đã luyện được da mặt tương đối dày, nhưng

nghĩ đến những nội dung "mặn mà" như vậy thì hắn cũng vô cùng xấu hổ.

Hắn có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng ran, sống lưng cũng nóng gai lên, giống như bị lửa thiêu vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!