Bàn chân của nữ nhân không thể tùy tiện để cho nam nhân nhìn, nếu có Hương
Qua ở đây, chắc chắn nàng ta sẽ ngăn cản. Nhưng nha đầu Tuyết Lê kia vốn không được huấn luyện từ nhỏ, hiện tại lại đang giỡn rất vui, nên không nghĩ được nhiều như vậy.
Thật ra Đường Thiên Viễn đã nghĩ tới
điều này nhưng hắn không biết phải nói sao. Hiện giờ hắn hơi căng thẳng, lúc nổi giận thì cứ đùng đùng, nhưng đến lúc trừng phạt người ta thì sự quyết đoán của hắn lại bay sạch, phản ứng cũng chậm chạp, giống như một chiếc xe chở nước cũ kỹ đã lâu không được sử dụng. Hắn ngây ra một lúc, cuối cùng cũng quyết định mở miệng ngăn cản Tuyết Lê.
Nhưng lúc này Tuyết Lê đã nhanh chóng cởi xong giày của Đàm Linh Âm, chỉ còn lại vớ là chưa kịp lột.
Một bên chân của Đàm Linh Âm đã bị cởi sạch. Bàn chân ngọc nhìn vô cùng
xinh xắn, đáng yêu, mắt cá chân nhỏ nhắn, làn da trắng nõn như ngọc,
trơn bóng như được bôi qua một lớp mỡ. Năm ngón chân không dài không
ngắn, hình dáng rất đẹp, móng chân cũng bóng mượt giống như móng tay,
trông cứ như năm cánh hoa nho nhỏ màu hồng phấn.
Do lo lắng quá
mức, Đàm Linh Âm vặn vẹo mắt cá chân theo bản năng, các ngón chân như
những búp măng non mềm uốn lượn, cánh hoa nhỏ đậu trên búp măng như run
rẩy theo từng cử động của nàng.
Trong lồng ngực Đường Thiên Viễn
tựa có một luồng khí nóng lan tỏa. Cảm giác này rất kỳ lạ, có thể nói,
khi hắn nhìn thấy bàn chân trần của nữ nhân, hắn có cảm giác rất kích
thích giống như một người nam nhân bình thường nhìn thấy một cô nương
đang bán khỏa thân, chỉ muốn đưa tay vuốt ve, trêu chọc.
Nếu chỉ
là bàn nhân nữ nhân bình thường thì cũng không có gì đáng nói, vấn đề
quan trọng chính là bàn chân của Đàm Linh Âm rất đẹp. Đường Thiên Viễn
vốn là một kẻ ngây ngô, chưa từng thử qua chuyện trăng gió, lúc này hắn
không thể khống chế được cảm giác mạnh mẽ đang dâng trào trong tim mình.
Hắn cũng quên mất rào cản nam nữ trong lòng mình, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào chân Đàm Linh Âm. May là lúc này Đàm Linh Âm và Tuyết Lê, một người bị doạ muốn điên lên, còn một người thì giỡn vui đến mức không biết
trời trăng mây gió, nên chẳng ai thèm chú ý đến hắn.
Chỉ có Đường Đường đau khổ nằm trong lòng hắn, bị hắn ôm càng lúc càng chặt, nó khó
chịu rên ư ử nhưng chẳng được ai ngó ngàng đến.
Tuyết Lê túm chặt mắt cá chân của Đàm Linh Âm, thích thú gãi vào lòng bàn chân nàng.
Đàm Linh Âm: "Ha ha ha ha ha ha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!