Cũng không biết ban
ngày Đường Thiên Viễn suy nghĩ những gì mà buổi tối lại có một giấc mộng kỳ lạ. Cảnh tượng trong mơ không rõ ràng lắm, hắn chỉ có cảm giác mình
rơi vào giữa một đám mây ấm áp, không thể nào thoát ra được mà hắn cũng
không muốn rời đi; cảm giác như có một bàn tay mềm mại vuốt ve khắp
người hắn, lúc nặng lúc nhẹ, khi có khi không.
Đường Thiên Viễn
cũng từng có mộng xuân, nhưng chưa bao giờ hắn thấy thích thú như lần
này, và cũng chưa bao giờ thấy nhiều như vậy. Vì vậy hắn rất kích động,
kích động đến nỗi giật mình thức giấc. Lúc thức dậy, hắn có chút hoảng
hốt, nhớ lại cảnh tượng trong mơ, trên mặt liền thấy nóng ran lên.
Hắn thấy khát khô cổ họng nên đứng dậy định rót trà uống. Lúc này đêm khuya thanh vắng, hắn vừa mới từ trong giấc mơ tỉnh lại nên không muốn gọi
nha hoàn ở bên ngoài vào hầu hạ, hắn tự mình xuống giường, xỏ giày, mò
mẫm đi về phía bàn. Tối nay không có ánh trăng, trong phòng tối mịt,
Đường Thiên Viễn vì tìm ấm trà nên gây ra tiếng động.
Không nghĩ tới, tiếng động nhẹ này vừa vang lên, bên ngoài liền có người đến.
Hương Qua cầm nến vén rèm bước vào, thấy thiếu gia đang tự mình rót trà, nàng ta vội vàng đặt giá nến lên bàn, vừa đỡ lấy ấm trà vừa nói, "Thiếu gia
muốn uống trà, chỉ cần gọi một tiếng là được, bọn em cũng không phải là
đồ để trang trí, sao có thể để cho người tự mình làm chứ."
Đường Thiên Viễn uống một ngụm trà lớn, đáp, "Ta nghĩ các người ở bên ngoài đều đã ngủ hết rồi."
Hương Qua đưa tay che miệng cười, nói rằng, "Thiếu gia quan tâm như vậy càng làm cho nô tỳ không yên lòng."
Đường Thiên Viễn nhìn ánh mắt đưa đẩy của Hương Qua. Hắn thấy nha hoàn này hôm nay rất lạ, muộn thế này mà vẫn chưa chịu đi ngủ.
Hương Qua thấy thiếu gia nhìn mình thì không những không tránh né mà còn nhìn lại hắn. Lúc này nàng ta đang mặc chiếc áo trong màu bạc, dây áo lỏng
lẻo, ánh mắt lộ vẻ mơ màng như người vừa thức giấc, trông như một cành
hải đường tràn đầy sức sống. Dung mạo Hương Qua cũng không phải là xinh
đẹp lắm, nhưng giữa đêm khuya u tối, ánh nến chập chờn chiếu lên bộ quần áo xộc xệch trên người nàng ta, cùng với đôi mắt đẹp chứa đầy tình ý,
càng khiến cho vẻ quyến rũ lẳng lơ của nàng ta thêm nổi bật.
Đường Thiên Viễn ngáp một cái, "Ngươi lui xuống trước đi."
"…" Hương Qua có chút không cam lòng. Vào thời điểm này, trường hợp này,
nếu không có chuyện gì xảy ra mới là lạ. Nàng ta được phu nhân chọn làm
người ấm giường cho thiếu gia, cho dù có lén lút cùng thiếu gia cũng là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!