Chương 20: Sơn dương (tiếp)

Bôi thuốc xong, Đường Thiên thu dọn đồ đạc gọn gàng rồi mới nói với Đàm

Linh Âm, "Ngươi muốn cho Đường …" Hắn dừng một chút, nghĩ bụng, muốn gọi là Đường Đường thì cứ là Đường Đường đi, hắn lớn thế này rồi, không thể suốt ngày cứ ầm ĩ với một cô nương về vấn đề này được. Vì vậy, hắn nói

tiếp, "Ngươi muốn bồi bổ cho Đường Đường thì dặn nhà bếp nấu cháo thịt

cho nó ăn, cần gì phải làm vậy."

Đàm Linh Âm vừa mở miệng liền

động đến vết thương, nàng đau đến nỗi phải há miệng ra thở, vội vàng đưa tay lên sờ khóe miệng theo bản năng.

"Đừng nhúc nhích". Đường

Thiên Viễn vội vàng kéo tay nàng lại. Hắn nắm lấy cổ tay nàng, biết rằng hành động của mình hơi vượt quá khuôn phép nên nhanh chóng buông tay,

sau đó đưa tay lên vuốt tóc mình, không dám nhìn nàng. Cổ tay nàng trắng trẻo mảnh mai như ngó sen, tuy rằng đã buông ra nhưng cảm giác mềm mại

ấy vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay hắn, Đường Thiên Viễn bối rối nắm

chặt tay, hắn không biết nên xóa sạch cảm giác ấy hay là giữ nó lại.

Đàm Linh Âm không nghĩ nhiều như vậy, miệng của nàng giờ không thể mở lớn

được nên nói năng có chút khó khăn, "Đại nhân không biết đâu, Đường

Đường bị đói đã mấy ngày rồi, cơ thể rất yếu, bây giờ ăn thịt không tốt

cho bụng của nó."

"Vậy thì cũng không đến mức phải dắt một con dê còn sống về."

"Ngày nào cũng bắt nhà bếp chuẩn bị sữa dê thì phiền phức quá!"

Suy nghĩ hay thật, vì một chén sữa dê mà phải vật lộn với con dê sống thì

nàng ấy không thấy phiền phức ư? Đường Thiên Viễn lắc đầu, hắn thấy Đàm

Linh Âm bị bệnh không nhẹ chút nào. Hắn quay sang… nhìn về phía con dê,

định thuyết phục Đàm Linh Âm từ bỏ kế hoạch vĩ đại này đi. Nhưng hắn lại thấy con dê đang nằm trên mặt đất, chân sau của nó bị Đường Đường dựa

vào, đầu Đường Đường ngẩng cao, dáng vẻ như đang bú sữa; có vẻ như nó

đang bú rất thoải mái, đuôi đập xuống đất nhìn như một chiếc roi.

Đường Thiên Viễn bị tình cảnh trước mặt thu hút, hắn xoa cằm, hỏi Đàm Linh Âm, "Ngươi xác định nó là chó chứ?"

"Ừm, có gì không?"

"Ta thấy không giống, chó sẽ không vẫy đuôi như vậy."

Đàm Linh Âm không đồng ý, "Tại nó còn nhỏ mà."

"Cho dù con chó có nhỏ cũng không vẫy đuôi như thế." Đường Thiên Viễn nói

xong liền đứng dậy đi về phía Đường Đường, hắn vẫy tay bảo Đàm Linh Âm

đi theo mình. Hai người ngồi xuống sau Đường Đường, thấy nó đang hăng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!