Sau khi Chu Chính Đạo trở về mới biết mình bị Huyện thái gia trẻ tuổi này tính kế.
Tôn viên ngoại hoảng sợ vội vàng đến tìm hắn, muốn nhờ hắn dẫn đến gặp Huyện thái gia, dù tốn bao nhiêu tiền cũng được.
Chu Huyện thừa và Tôn viên ngoại vốn quen nhau từ trước, hắn đến huyện Đồng Lăng ngày hôm trước, hôm sau Tôn viên ngoại đã đến nhà chào hỏi hắn
rồi. Hai người bọn họ đều là những người bình thường, chuyện hẹn gặp
nhau không cần giấu giếm ai cả, nếu Huyện thái gia kia rảnh rỗi muốn
theo dõi bọn họ thì cứ thoải mái.
Tôn Bất Phàm đang mang tội giết người nhưng Huyện thái gia cứ dùng dằng không chịu thăng đường, lại còn bảo Chu Chính Đạo hắn đi lo chuyện khác. Nếu không, với chức danh Huyện thừa của hắn, lúc ở trên công đường, hắn có thể nói giúp cho Tôn gia,
có lẽ đã giữ được mạng sống cho Tôn Bất Phàm.
Chuyện này xảy ra
quá đột ngột, bọn họ chưa kịp chuẩn bị đã bị đánh cho tan tác. Lúc đầu
thấy Huyện thái gia nhỏ tuổi, trắng trẻo, nhã nhặn, Chu Chính Đạo đã
thấy xem thường, nào ngờ hắn lại là một kẻ nghiêm khắc, thủ đoạn cũng
khá cao.
Chỉ tiếc là hắn còn quá trẻ. Theo quy tắc trò chơi chốn
quan trường, muốn giữ vững chức vị, việc đầu tiên phải làm là xây dựng
mối quan hệ với các thân hào ở địa phương. Gia sản của Tôn viên ngoại
rất lớn, ông ta là một trong những người giàu nhất huyện Đồng Lăng,
Đường Huyện lệnh lại không biết cách cư xử, đã không giữ gìn chút thể
diện cho ông ta lại còn phán án tử hình cho con trai của ông ta. Tôn
viên ngoại sao có thể không hận chứ? Nếu như sau này ông ta liên hợp với các thân hào khác ở địa phương, ngày nào cũng kiếm chuyện gây khó dễ,
xem thử Đường Phi Long kia còn có thể sống yên ổn nữa không đây? Sớm
muộn gì cũng bị ép cho chuyển đi nơi khác thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không thể xem thường những người tuổi trẻ được. Chu Chính Đạo nghĩ thầm, Đường Huyện lệnh này cũng khá thông minh, có thể bồi
dưỡng thành người tài giỏi. Hơn nữa, người còn trẻ nhiệt huyết cũng cao, ở đúng thời điểm quan trọng, hắn chỉ cần nói thêm vài lời, phân tích
thiệt hơn, tiểu Huyện lệnh này sẽ nghe theo sự sắp xếp của hắn thôi.
Suy tính kỹ mọi việc, Chu Chính Đạo đi tìm Đường Thiên Viễn.
"Đại nhân, ti chức cho rằng, vụ án của Tôn Bất Phàm cần được bàn bạc kỹ hơn."
Chà, cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi! Đường Thiên Viễn hơi nhướng mày. Trong
lòng hắn hiểu rõ, "Chu Huyện thừa có cao kiến gì sao?"
Chu Chính
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!