Chương 17: Gần mực thì đen

Buổi chiều, Đàm Linh

Âm mua ít dược cao trị vết thương bỏng ở y quán rồi đi đến viện của

huyện lệnh đại nhân. Nàng cảm thấy việc này đích thực là do nàng không

tốt, nàng là người coi trọng đạo lý nên cảm thấy vẫn cần nhận lỗi với

hắn.

Dĩ nhiên, Đàm Linh Âm thân là một cô nương chưa xuất giá,

nàng sẽ không nghĩ đến chỗ kia của nam nhân. Giả sử nàng biết nơi Huyện

lệnh đại nhân lo lắng nhất là tiểu huynh đệ của mình, chỉ e là nàng sẽ

không dám nhắc đến chuyện này nữa.

Đường Thiên Viễn đang đọc sách hóng mát dưới tán cây, nhìn thấy Đàm Linh Âm đến đưa thuốc cho mình,

hắn hừ lạnh, "Đợi thuốc của ngươi thì cũng đã muộn rồi". Hắn đã tìm lang trung đến, ông ta nói hoàn toàn không có gì đáng ngại. Bởi vậy nên bây

giờ tâm trạng Đường Thiên Viễn xem như cũng không tệ.

"Xin lỗi ngài". Đàm Linh Âm nói với thái độ thành khẩn.

Đường Thiên Viễn rất không quen với một Đàm Linh Âm như thế này, nàng yếu

đuối như một con thỏ trắng vô hại, khiến hắn không nhẫn tâm mắng. Hắn

đặt sách xuống, nói, "Thôi bỏ đi, bản quan đại nhân đại lương, không so

đo với ngươi."

Đàm Linh Âm ngồi xuống bên cạnh Đường Thiên Viễn,

"Đại nhân, ngài vẫn chưa nói cho ta biết chuyện trên công đường hôm nay

là như thế nào đâu đấy."

Lúc này, Hương Qua bưng một mâm trái cây và một bình trà, đặt ở trên bàn đá. Đàm Linh Âm nhìn thấy trái vải tươi ngon trong mâm thì đột nhiên mắt sáng lên.

Đường Thiên Viễn phát hiện Đàm Linh Âm rồi cũng có viễn cảnh này, sự chú ý lúc nào cũng có thể bị đồ ăn thu hút.

Đàm Linh Âm sờ vào một trái vải, bóc ra, đưa cho Đường Thiên Viễn trước rồi ninh nọt nói, "Đại nhân à, ngài ăn trước đi."

"Ngươi cũng hiểu chuyện đấy". Đường Thiên Viễn khen nàng một câu nhưng cũng

không nhận lấy mà trực tiếp cúi đầu, há miệng ăn luôn trái vải, ánh mắt

quét qua ngón tay vẫn dính nước kia, rồi vội vàng rời tầm mắt đi.

Lúc này Đàm Linh Âm nịnh nọt một chút cũng chẳng qua là muốn nghe chuyện bí ẩn trên công đường ngày hôm nay thôi; Đường Thiên Viễn được Đàm Linh Âm cẩn thận hầu hạ thì cảm thấy mình lấn áp nàng ta được chút, tất nhiên

tâm trạng cũng rất dễ chịu. Hai người ở đó kẻ muốn đánh kẻ nguyện đau,

không ngờ bức tranh đó lại làm kích động đến người thứ ba.

Hương

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!