Chương 15: Thăng đường thẩm vấn

Theo lệ thường, lúc

Huyện lệnh thẩm án ở công đường thì bách tính có thể đứng bên ngoài xem. Hôm nay là lần đầu tiên Đường Thiên Viễn thăng đường thẩm vấn từ lúc

tiếp nhận chức Huyện lệnh, lại còn là một vụ án mạng, bách tính đến xem

xếp vòng trong vòng ngoài, vây quanh huyện nha đến mức con kiến chui qua không lọt. Có vài người bỏ luôn chuyện làm ăn, thu dọn quầy sạp đến đây xem Huyện thái gia xử án. Cũng có mấy người đàn bà kiễng chân phía sau

đám người, muốn xem xem Huyện thái gia anh tuấn trong truyền thuyết tuấn tú thế nào.

Đàm Thanh Thần nắm bắt cơ hội làm ăn, kê một cái bàn ở ngoài công đường, bảo mấy tiểu nhị xếp trà lạnh và dưa hấu cắt nhỏ ra bán, buôn bán đại phát. Bản thân hắn cầm một cái quạt cói cũ đứng bên

ngoài, cười nhìn Đàm Linh Âm đang nghiêm chỉnh ghi chép bên trong.

Cách một khoảng xa như vậy nên Đàm Linh Âm không nhận ra Đàm Thanh Thần.

Hôm nay Tôn Bất Phàm vẫn để kiểu tóc hoa khôi như cũ, mặc dù hắn phải quỳ trên phiến đá bị cáo nhưng thái độ lại bình tĩnh.

Đàm Linh Âm tằng hắng cổ họng, đứng dậy đọc cáo trạng một lần, giọng nói

của nàng trong trẻo trầm bổng, vô cùng êm tai. Cáo trạng thuật lại toàn

bộ quá tình xảy ra án mạng, chỉ ra hai tội của Tôn Bất Phàm: dụ dỗ con

gái nhà lành, giết người.

Trong đám người truyền đến những tiếng

tranh luận, không ít người chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng Tôn viên ngoại. Con

gái bỏ nhà theo trai là chuyện lớn, việc đó nói lên người này không tuân theo đức hạnh, nếu là lúc trước thì đã bị dìm xuống sông rồi. Dĩ nhiên ở triều đại bây giờ, vì nguyên nhân lịch sử nên nếp sống cũng tương đối

cởi mở, nhưng những chuyện như bỏ nhà đi cũng đủ để người trong mười dặm tám hương được xem một phen náo nhiệt rồi.

Vợ chồng Tôn viên ngoại xấu hổ đỏ cả mặt, cúi đầu không dám nói gì.

Đàm Linh Âm tức giận, đập bàn mạnh một cái, "Ồn ào cái gì thế!"

Giọng nàng khí thế vô cùng, đám người kia nhất thời im bặt. Đàm Linh Âm chỉ

vào Tôn Bất Phàm rồi nói với mọi người, "Hắn mới là hung thủ đấy! Tề Huệ rõ ràng là người bị hại, các ngươi không nói giúp người bị hại mà lại

chỉ trích nàng ta, chẳng lẽ muốn làm đồng lõa với kẻ giết người sao?!"

Cái mũ này lớn quá, bách tính bình thường đâu có ai dám nhận, thế là tất cả đồng loạt bắt đầu mắng chửi Tôn Bất Phàm.

"Yên lặng!" Đường Thiên Viễn lại đập kinh đường mộc. Hắn quét mắt nhìn về

phía Đàm Linh Âm, quả nhiên thấy nàng xoa bóp tay phải giờ đang đau nhói vì dùng sức đập bàn. Cái tính tình nóng nảy ấy, cũng không biết sau này người nào mới chịu được nàng ta đây. Đường Thiên Viễn nhẹ nhàng lắc

đầu, hắn định cười nhưng lại nhanh chóng nhịn lại.

"Tôn Bất Phàm, ngươi có nhận tội không?" Đường Thiên Viễn hỏi.

Tôn Bất Phàm đáp, "Thảo dân không nhận, thảo dân bị oan. Những điều mà cáo trạng nói đều không có thật, xin đại nhân minh xét."

"Ý của ngươi là, ngươi không hề viết thư cho Tề Huệ, cũng không hẹn nàng

ta bỏ trốn. Đêm xảy ra vụ án, ngươi cũng không gặp nàng ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!