Đường Thiên Viễn không thích nghiêm hình bức cung lắm.
Hắn ra lệnh cho người ngay đêm đó triệu tập một đám nam nhân xấu xí nhất
trong huyện nha lại, dặn dò như vậy một hồi. Kế đó, hắn chuyển Ngọc Hoàn từ Ki hầu sở đến nhà lao, cùng Đàm Linh Âm đến thẩm vấn nàng ta.
Ngọc Hoàn ngỡ ngàng lúng túng, hoảng sợ hỏi, "Đại nhân, tiểu nhân đã nhận toàn bộ rồi, vì sao lại nhốt tiểu nhân vào nhà lao?"
"Bản quan hỏi ngươi, thư tín của Vệ Tử Thông được chuyển đến tay Tề Huệ như thế nào, có từng qua tay ngươi không?"
Ngọc Hoàn ra sức gật đầu, thành thật nói: "Có, có, bình thường là biểu thiếu gia đưa thư cho tiểu nhân, để tiểu nhân giao cho tiểu thư."
"Vệ Tử Thông đích thân đưa thư cho ngươi sao?"
"Vâng ạ."
Đường Thiên Viễn cười lạnh, "Bản quan đã sai người giám định, bút tích trên
những bức thư đó toàn bộ đều là mô phỏng theo, đó căn bản không phải thư mà Vệ Tử Thông đích thân viết, việc này ngươi giải thích thế nào đây?"
Ngọc Hoàn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói, "Tiểu nhân không biết, những bức thư đó rõ ràng do chính Vệ Tử Thông đưa cho tiểu nhân, bút tích như vậy làm sao giả được, nhất định là Vệ Tử Thông giết người không dám nhận
tội nên mới lừa dối nói thư không phải do hắn viết."
Người này
gan lớn thật, chẳng qua diễn kịch không giỏi lắm. Đường Thiên Viễn lắc
đầu than thở, "Kẻ kia rốt cuộc đã cho ngươi lợi ích gì, để ngươi không
biết sống chết như vậy chứ, chết đến nơi rồi mà vẫn mạnh miệng sao?"
"Tiểu như không hiểu ý đại nhân."
"Không hiểu à? Đàm sư gia, nói cho Ngọc Hoàn cô nương biết đi, tội câu kết với người ngoài, mưu hại chủ nhân ở Đại Tề ta nên chịu hình phạt thế nào."
Đàm Linh Âm nghiêm mặt lại, "Cố ý giết người, đáng phạt Trảm giám hầu[1];
giết hại chủ nhân, tội tăng một bậc, chịu ngũ mã phanh thây, tru di tam
tộc. Cũng có thể nói, không chỉ ngươi chết mà phụ mẫu huynh đệ cô cô ông ngoại cậu mợ… nhà ngươi cũng phải chết."
Đàm Linh Âm nào có hiểu gì về luật hình, đó đều là nàng bịa bừa ra mà thôi, thực tế thì hình
phạt không có nặng như vậy. Có điều Ngọc Hoàn chỉ là một nha hoàn học
thức nông cạn, nghe xong thì chẳng mảy may nghi ngờ, nàng ta chỉ kinh sợ nói, "Tiểu nhân không muốn hại tiểu thư!"
Đàm Linh Âm gật đầu,
"À, không giết người, nhưng là câu kết với người ngoài lừa gạt chủ nhân. Như vậy tội có thể nhẹ đi một chút, đưa đến biên cương xa xôi làm quân
kỹ. Quân kỹ chính là những người làm cho binh sĩ trong doanh trại vui vẻ ấy, cũng không khác mấy cô nương ở thanh lâu là mấy, nhưng bọn họ không thể kiếm tiền, ngươi hiểu chưa?"
Ngọc Hoàn khóc, "Tiểu nhân
không có! Các ngài xử oan cho tiểu nhân rồi, tiểu nhân không hề câu kết
với người ngoài, những lá thư đó là do Vệ Tử Thông viết, rõ ràng là hắn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!