Chương 1: Phi long tại thiên[1]

Năm Cảnh Long thứ bảy, thiên hạ thái bình.

Một buổi sáng, Đường Thiên Viễn đến Hàn Lâm Viện điểm danh như thường ngày. Mùa hè đã đến, ngày cũng dài hơn, lúc hắn bước ra khỏi cửa thì mặt trời đã nhô lên quá nửa, tản ra ánh sáng màu đỏ chói giống một bàn tay nóng

rực, đang dịu dàng vuốt ve thế gian này.

Ngươi hỏi hắn sao lại thấy mặt trời ấy hả?

Bởi vì hắn đang đứng trên tường…

Đường Thiên Viễn cũng không có sở thích gì đặc biệt cả, lúc trước hắn cũng

thích đi cửa chính lắm. Chỉ có điều bây giờ thì… hắn quay đầu nhìn về

hướng đông, quả nhiên không ngoài dự đoán, ở cửa có vài chiếc xe ngựa

đang chen chúc nhau. Xe ngựa có loại giản dị có loại xa hoa, còn có một

chiếc xe có tua rua màu hồng nhạt rủ xuống, còn trang trí cả hoa tươi,

cứ như sợ người khác không biết người ngồi bên trong là nữ nhân ấy.

Xác thực mà nói, người ngồi trong những chiếc xe ngựa này toàn bộ hẳn đều là nữ nhân.

Đường Thiên Viễn chắp tay sau lưng, mặc dù đứng trên tường nhưng phong thái

lại chẳng giảm đi chút nào. Hắn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn tầng mây vẩy

cá được mặt trời phủ lên một sắc đỏ đồng. Cơn gió nhẹ từ từ thổi qua làm y phục của hắn khẽ lay động, trong không khí phảng phất một mùi hoa

không rõ tên. Hắn nhắm mắt, thở sâu một hơi, nhờ có hương hoa thấm vào

lòng người này mà tâm trạng hắn dịu đi đôi chút, khóe miệng khẽ cong

lên, nhưng ngay sau đó lại như nghĩ đến chuyện gì, nụ cười kia nhanh

chóng biến mất.

Hai năm trước, Đường Thiên Viễn hai mươi tuổi,

trong kỳ thi Đình dù tài năng thể hiện bình thường nhưng cũng đỗ đến

Thám hoa, đường làm quan rộng mở là chuyện khỏi phải bàn.

Theo

thường lệ, ba người đỗ hạng đầu – cũng chính là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, phải cùng đi diễu phố. Trong lời hát vẫn nói Trạng nguyên là

người "thi đỗ thiên hạ biết ngay đến mình", có điều lần này, Thám hoa

lại cướp mất "ánh đèn" của Trạng nguyên. Nguyên nhân rất đơn giản: Trong ba người, Thám hoa đẹp trai nhất.

Tướng mạo Đường Thiên Viễn vốn tuấn tú thanh tao, nhất là khí khái anh hùng từ hàng chân mày, tùy tiện để hắn bước vào trong một đám người là lập tức có thể tạo ra hiệu quả

"hạc giữa bầy gà". Trạng nguyên là một người có râu, tuổi hơn bốn mươi,

Bảng nhãn dáng người thấp bé nhẹ cân với làn da đen thui rất cân xứng,

so với hai người đó, Đường Thiên Viễn càng thêm tuấn mỹ vô đối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!