Hàn Thiên vốn đứng rất gần chỗ vết nứt. Cho nên, khi phong ấn bạo liệt, hắn liền đứng mũi chịu sào bị hút vào trong hắc động.
Mọi thứ diễn ra đúng như trong mơ, khiến Hàn Thiên không khỏi tuyệt vọng. Thậm chí ngay cả giãy giụa hay giữ lấy mặt đất, hắn cũng không làm ra. Chỉ buông xuôi, nhắm mắt lại, mặc cho lỗ đen hút vào.
Nếu đã biết là sẽ không có đường thoát, kia còn phải hy vọng làm gì để phải thất vọng càng nhiều hơn?
Hắn không muốn tái diễn lại cảnh trong mơ, nhìn thấy bóng lưng rời đi từng chút một của y.
Bởi vì nó quá đau đớn, quá khốn khổ.
Chỉ là, ngay khi Hàn Thiên đã bỏ mặc cho số phận. Cơ thể lơ lửng, thậm chí có thể nghe được tiếng xé gió không ngừng phất qua tai. Thì bàn tay của hắn bỗng dưng lại bị người bắt lấy, cùng với đó là tiếng gọi vang dội làm tim hắn lỗi nhịp…
"Hàn Thiên!"
Ngay tức khắc mở mắt ra, đập vào mắt Hàn Thiên chính là gương mặt lo lắng hãi nhiên của Lục Trường Sinh.
Lúc này, bạch y của y cũng đã biến thành màu đen, mái tóc có hơi tán loạn, nhưng sự kiên định trong mắt lại không hề mai một, trái lại, lại lóa mắt như tinh thần trên trời.
Nguyệt Diệm kiếm cắm sâu vào trên vách đá. Một tay y giữ lấy chuôi kiếm, một tay lại nắm chặt tay hắn. Cả hai treo người trong không trung, tựa như một con diều không chút cố định, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
"Sao ngươi…" Hàn Thiên mở to mắt, khó thể tin hỏi.
Lúc này, gân xanh trên trán Lục Trường Sinh đều đã bạo khởi. Sức nặng từ hai người cùng với lực hút của khí lưu, khiến Nguyệt Diệm kiếm không ngừng bị kéo lê ra sau. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
"Đừng nhiều lời! Cho dù ta chết…ta cũng sẽ không để ngươi rơi vào đó."
Bởi vì ngươi rơi vào đó, ta liền phải "SAY NO" với bàn tay vàng rồi!
Hàn Thiên + bàn tay vàng = hắc hóa = Vĩnh Hằng Ma Quân = tập thể đi lĩnh cơm hộp.
Lúc này, nghe thấy những lời kiên quyết mà Lục Trường Sinh nói ra. Hàn Thiên chỉ cảm thấy cả người rung động tựa như bị sét đánh.
Y…
Y cư nhiên lại có thể vì hắn…ngay cả tính mạng cũng không cần?
"Trường Sinh, ta…"
"A…"
Ngay khi Hàn Thiên sắp nói gì đó, thông đạo bỗng dưng lại chấn động một cái. Lực hút tăng cao, suýt chút nữa liền đem cả hai hút vào.
Lục Trường Sinh giữ chặt Nguyệt Diệm, lưỡi kiếm ma sát vào trên mặt đá, không ngừng lóe lên tia lửa. Cũng chỉ còn cách vách núi chưa tới nửa gang tay.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, không bao lâu nữa, lưỡi kiếm sẽ triệt để tuột khỏi vách núi. Khi đó, bọn họ cũng sẽ rơi vào trong hỗn độn khí lưu!
"Răng rắc"
Âm thanh xương cốt rạn nứt khi rơi vào tai Hàn Thiên lại giống như phóng đại lên gấp trăm lần.
Bàn tay hắn ướt đẫm, dinh dính.
Máu tươi giao thoa giữa lòng bàn tay hai người.
Bởi vì cơn chấn động khi nãy, cổ tay của y bởi vì dùng sức giữ lấy hắn, nên đã bị vỡ xương. Máu tươi đang không ngừng nhỏ giọt, nhưng y vẫn như cũ giữ chặt lấy hắn.
"Lục Trường Sinh…buông tay ra đi…"
Nhìn thấy sắc mặt y trắng bệch, đau đến mồ hôi giàn giụa. Hàn Thiên liền thấp giọng cầu khẩn. Bắt đầu dùng bàn tay còn lại, muốn gỡ tay y ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!