Chương 9: Ta bị thông lần 3.3

Dung Lục tội nghiệp "Ừ" một tiếng.

Trong nháy mắt, Tiếu Đằng chợt thấy hối hận. Mọi ngày trông Dung Lục có vẻ dồi dào sinh lực hơn cả người bình thuờng, bất kể thế nào cũng cười hì hì, đến nỗi khiến anh quên mất chuyện thể chất cậu ta ốm yếu là thật. Nhà họ Dung giao đứa con trai duy nhất ở chỗ anh là vì muốn cho Dung Lục sống thoải mái vui vẻ chứ không phải để cho con trai mình làm trâu làm ngựa, thế mà anh lại quên mất.

Nghĩ đến đây, giọng điệu của Tiếu Đằng trở nên dịu dàng hiếm có (tất nhiên "dịu dàng" này là theo tiêu chuẩn của anh): "Đi về trước đi, tôi hẹn bác sĩ đến khám cho."

Dung Lục ngoan ngoãn nghe theo, xoa xoa mũi, mắt như phủ tầng tầng sương mù, ẩm ướt phiếm hồng.

Tiếu Đằng bắt đầu thấy ghét: "Không đến mức phải khóc chứ?".

"Không phải, " Dung Lục xoa mũi, "Cái này là phản ứng sinh lý, không có cách nào…"

Nghe vậy thì đúng là cậu ta thực sự thấy khó chịu. Tiếu Đằng nhìn Dung Lục xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía bức tường thủy tinh, trước khi cậu ta té sml đã kịp thời kéo cậu ta lại.

Thấy Dung Lục phản ứng chậm chạp như vậy, nhiệt độ cơ thể lại cao trên mức bình thường, Tiếu Đằng mơ hồ thấy không ổn. Nói phát sốt liền phát sốt, đúng là không bình thường, lại nghĩ grong người Dung Lục có bệnh, đột ngột sốt cao như vậy phỏng chừng không thể xem thường.

Lúc này không đỡ Dung Lục cũng không được, Tiếu Đằng nhẫn nại vác Dung Lục vào thang máy, nghiêng mặt về một bên, bằng lòng cho cậu ta dựa vào vai mình. Chưa bao giờ Dung Lục lại nề nếp như vậy, tay chân yên phận, không rên một tiếng, chỉ im lặng dựa vào anh, giống như trẻ nhỏ, yếu ớt đến tội nghiệp.

Hai người lên xe, ngồi ở ghế sau, từ dựa vào vai Dung Lục đã chuyển sang dựa vào ngực anh. Sở dĩ Dung Lục không bị Tiếu Đằng túm cổ ném ra ngoài cửa xe là bởi vì cậu ta bệnh thật, ốm yếu nghiêng ngả, dựa vào anh cũng không có ý xấu.

Trong nhận thức của Tiếu Đằng, Dung Lục vẫn luôn là một thứ hỗn độn thiếu chi tiết, giống như những hình vẽ được trẻ em dùng bút màu quẹt lên, trên mặt không có mắt mũi, chỉ có hai chữ "phiền phức."

Đầu óc của anh phủ định việc tiếp nhận những thông tin có liên quan đến Dung Lục, phủ định đến mức ai cũng nói khuôn mặt của Dung Lục trông rất đẹp còn anh thì chẳng nhớ mắt mũi cậu ta thế nào, dù sao anh cũng không cần biết diện mạo để nhận ra sự tồn tại của tên này, có dòng khí phiền toái tỏa ra như vậy là đủ biết rồi.

Dung Lục ngoan ngoãn nằm bẹp trong ngực anh, hai mắt nhắm lại, giống như đã ngủ thiếp đi, không gây lộn ầm ĩ cũng chẳng động tay động chân. Tiếu Đằng liếc mắt nhìn qua, mơ hồ có cảm giác trên người cậu ta không còn khí lưu gây cáu bẳn và hiềm khích như trước, để xác nhận lại, anh nhìn Dung Lục lần thứ hai.

Có lẽ do bệnh tật ốm yếu quanh năm không vác xác ra khỏi nhà, da của Dung Lục trắng nõn, dù sao tuổi cũng còn trẻ, dưới ánh đèn xe, làn da cậu ta trắng bóng mơ hồ, đôi má vì sốt cao mà ửng đỏ, hàng mi cong dài rũ xuống, có loại phong tình đặc biệt do bệnh gây ra.

Vẻ mặt Tiếu Đằng phức tạp nhìn trừng trừng cậu chàng vừa đáng thương lại vừa tội nghiệp kia. Dưới mái tóc đen mềm là vầng trán cao, lông mi như xếp thành một hàng, mũi cao thẳng tuấn tú, ngay cả môi cũng hơi cong lên.

Sự nhục nhã lớn nhất mà anh từng chịu từ xưa đến nay không phải là bị lạm dụng tình dục trong khi thân là đàn ông mà là kẻ xâm phạm anh ngần ấy lần, tên hung đồ vô sỉ ấy lại không ngừng quaya nhiễu tinh thần anh, không những thân thể yếu ớt bệnh tật mà bộ dạng còn giống như một con búp bê bằng gốm sứ.

Về đến nhà, Dung Lục uống hết cốc trà nóng vừa đưa tới, hơi có sức sống, nhưng cũng chỉ một chút như thế. Tiếu Đằng đỡ cậu ta lên giường, vừa cởi tất và giày xong thì Dung Lục đã cuộn tròn trong chăn, nhiu mày, trông hệt như con mèo lười..

"Chờ một lát đi, bác sĩ sắp tới rồi."

Dung Lục "Ừ" một tiếng, mơ mơ màng mảng, lại hỏi: "Là bác sĩ Tô sao?"

Tiếu Đằng nghe xong liền chau mày, tên này còn cố bắt bẻ làm gì: "Bác sĩ khác không được à?"

Bác sĩ giỏi thành phố T có rất nhiều, bác sĩ riêng nhà họ Tiếu cũng vào loại bậc nhất. Mà vị bác sĩ Dung Lục nói cũng đã sớm về hưu, được người trong giới nhiều năm ca ngợi, đạo đức uy tín, bệnh tật bình thường có thể mời ông ta đến chữa trị hay không là cả một vấn đề. Muốn ông ta vì một người lên cơn sốt nhẹ mà nửa đêm khuya khoắt đến khám tại nhà, ai có thể chiều theo như thế chứ.

Dung Lục đáng thương nói: "Không đâu…"

Tiếu Đằng cả giận: "Lúc này mà cậu còn muốn theo ý thích!"

"Em chỉ muốn bác sĩ Tô đến khám thôi," Dung Lục nắm sấp lại, khuôn mặt dính bẹp lên ga giường, mắt đẫm nước, giống như rất ấm ức, làm nũng nói, "Cứ bảo là em mời, nhất định ông ấy sẽ tới."

Đương nhiên Tiếu Đằng sẽ không vì khuôn mặt của người cùng giới mà nảy sinh ý ra nghĩ gì với họ, nhưng cái vẻ nhu nhược yếu ớt của cái tên này lại rất hữu dụng.

Không lâu sau, bác sĩ Tô đến, vừa thấy Dung Lục đã cười hỏi: "Hế, lớn thế này rồi cơ à?"

Quá trình chẩn đoán diễn ra rất nhanh, chẳng qua sau khi tới phòng sách, ông ta lại viết ra một đơn thuốc rắc rối khiến Tiếu Đằng nhíu mày: "Chỉ bị sốt thôi mà…"

Sao lại muốn chuyện bé xé ra to như thế? Một viên thuốc hạ sốt thôi, cũng không phải menu tiệc tùng cuối năm.

Bác sĩ cũng hiểu sự do dự của anh, dịu dàng nói: "Cậu cứ yên tâm, khi Dung Lục còn nhỏ tôi đã khám bệnh cho nó, thuốc nó uống mấy năm qua đều là thuốc của tôi." Sau đó còn bổ sung: "Điều trị cho nó không thể tùy tiện như với người bệnh bình thường. Lúc Dung Lục khỏe thì không sao, nhưng nếu thấy khó chịu, ngàn vạn lần đừng để nó uống thuốc chế sẵn gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!