Chương 7: Ta bị thông lần 3.1

Ngồi trước bàn đọc sách một hồi thì chuông điện thoại vang lên, Tiếu Đằng hơi mất kiên nhẫn, nhìn tên người gọi đến, trong lòng tức giận, lạnh lùng ấn nút nhận.

Giọng nói được mọi người ưa thích của Dung Lục truyền vào trong tai Tiếu Đằng lại có vẻ như muốn ăn đòn: "Anh ơi, đã trễ thế này, anh không định ăn cơm tối sao?"

Tiếu Đằng lạnh lùng nói: "Mắc mớ gì đến cậu?"

Dung Lục cũng cảm thấy Tiếu Đằng không thích, cẩn thận nói: "Không có gì, em lo hôm nay quá nóng, anh ăn không ngon miệng."

"Khẩu vị của tôi rất tốt, " Tiếu Đằng cười lạnh, "Có việc gì thì mau nói đi, không có chuyện gì tôi cúp điện thoại."

"Ồ? Anh ở nhà một mình, đã ăn chưa?"

"Ai nói với cậu tôi ở nhà? Tôi đang ở bên ngoài hưởng thụ không biết bao nhiêu khoái hoạt."

"Ế, có đúng không…"

Lúc bình thường còn chưa tính, bây giờ Tiếu Đằng đang có loại cảm giác gặp phải kẻ thù, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, liền nói: "Tôi có việc, không thèm nghe cậu nói nữa." Sau đó cắt đứt cuộc gọi, đứng dậy đi mở cửa.

Vừa mở cửa, người tới không phải con trai cũng chẳng phải con gái mình mà là Dung Lục đang cầm điện thoại, nụ cười đáng yêu, dáng vẻ trêu ghẹo đứng uốn éo ngoài cửa.

Tiếu Đằng khí huyết sôi trào, không ngờ bị vạch trần, khuôn mặt trở nên lúng túng, nghiến răng hỏi: "Mấy đứa Tiếu Phác đâu?"

"Ồ?" Dung Lục mặt mày thảm đạm, "Hôm nay trông em đẹp trai thế này mà anh không bị em mê hoặc sao? Tốt xấu gì cũng phải nhìn em hai giây đồng hồ rồi hẵng nghĩ tới chuyện khác chứ."

"…" Tiếu Đằng nhịn xuống ham muốn bóp chết cậu ta, "Tôi hỏi cậu, cậu dẫn bọn nhỏ đi đâu rồi?"

"Ớ, bọn nó rất ngoan ý…"

Tiếu Đằng đẩy cậu ta ra, đi xuống lầu dưới.

"Ơ, anh ơi chờ một chút…"

Trong phòng khách âm u có vài bóng người, thấy Tiếu Đằng và Dung Lục đi xuống, như trở tay không kịp, không biết bật đèn trước hay là thắp nến trước, bỗng chốc lộn xộn hết lên, cuối cùng ánh đèn rực sáng.

Đối diện với khuôn mặt u ám nghiêm khắc của Tiếu Đằng, bốn đứa nhỏ xấu hổ cứng người vài giây, sau đó đứa chậm đứa nhanh, đứa giọng thấp đứa giọng cao, không đồng đều mở lời nói một câu: "Chúc mừng ngày của Cha."

Nói xong tất cả mọi người đều nhụt chí, bầu không khí đông cứng. Tiếu Phác đạp giày cao gót, hai tay khoanh trước ngực, khinh thường nói: "Cái gì đó, hoàn toàn bị lộ trước. Hiệu quả quá kém."

"Mở đầu quá tệ."

"Vậy thì làm lại lần nữa đi"

Muốn làm lại một lần nữa thì quá là buồn nôn, mấy đứa nhìn nhau một hồi, vẫn mở lời nhưng lại không đồng thanh, không khỏi bật cười, có lúng túng cũng có thoải mái.

Tiếu Ẩn cười nói: "Quên đi, cái đó không phải trọng điểm. Quà tặng mới thể hiện tấm lòng, chúc mừng ngày của cha."

Tiếu Đằng đứng bất động, khuôn mặt không một chút thay đổi, trên bàn có bánh ngọt, còn có vài món thức ăn, "vị" không rõ ràng lắm, nói về "sắc hương" so với thông thường trình độ có hơi tệ.

"Là con và Tiếu Lâm làm," Tiếu Ẩn nhìn sắc mặt anh, "Hoa trên bánh là Tiếu Tử làm. Bọn con mời bếp trưởng hướng dẫn, nhưng mà trình độ còn kém."

Tiếu Phác bĩu môi: "Con ghét nhất là nấu ăn. Nhưng mà con có chuẩn bị quà tặng rồi." Sau đó lấy ra một cái hộp: "Con chọn một đôi giày chạy bộ."

"…"

"Mặc dù công ty có rất nhiều việc, nhưng thân thể khỏe mạnh vẫn là điều quan trọng nhất, lúc rỗi nên vận động nhiều hơn. Hơn nữa đây là thù lao con chụp ảnh tạp chí, con không quẹt thẻ."

Tiếu Đằng nghiêm mặt như cũ, cau mày.

Cách bố trí đơn giản này đối với anh mà nói, đã quá mức buồn nôn. Anh không quen loại dịu dàng ân cần này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!