Chương 4: Ta bị thông lần 2.1

Chờ lúc về đến nhà sắc trời đã tối, bên trong biệt thự đèn điện sáng trưng, vì quá yên tĩnh nên lộ vẻ lạnh lẽo. Người giúp việc xếp hành lý của Dung Lục từ trên xe xuống một lượt rồi mang về phòng trước.

Tiếu Đằng đứng nhìn một chốc, mặt vô cảm: "Đồ đạc của cậu cũng nhiều quá nhỉ?"

Dung Lục cười hì hì: "Đương nhiên rồi, ở đây lâu mà."

Khoé mắt Tiếu Đằng giật giật, bình tĩnh lên lầu, chạm mặt chị Hoàng đang bê chén đĩa đi xuống, Tiếu Đằng nhìn đĩa bánh ngọt trên bàn: "Tiếu Phác ăn tối chưa?"

"Tiểu thư vẫn khó chịu, đưa vài lần đều không ăn, tôi đi làm lại…"

Tiếu Đằng nhíu mày, có người ngoài ở đây nên không tiện phát cáu, anh lạnh lùng nói: "Chị cứ để đó đi. Nó không ăn thì đừng cho nó ăn. Cưng chiều làm cái gì?"

Chị Hoàng nghe theo vội đi thu dọn, lại cười tiếp Dung Lục rồi bưng chén đĩa không xuống lầu.

Dung Lục đi theo vào phòng, thấy kiện hành lý to uỳnh của mình đã sắp xếp xong rồi, nhìn quanh phòng.

Phòng dành cho khách tuy đến lúc cần mới dùng nhưng vẫn được quét dọn mỗi ngày, thông gió thông khí, sạch sẽ tinh tươm, đồ dùng cũng đầy đủ cả. Kéo tấm mành lên là có thể thấy vườn hoa phong lan phía dưới, cảnh trí rất đẹp.

Chỉ là thiếu hơi người, không khí quá lạnh lẽo.

"Sau này cậu ở đây." Giọng nói của Tiếu Đằng chẳng có vẻ gì là nhiệt tình hiếu khách, nhưng vẫn giữ bổn phận tiếp đãi, "Có yêu cầu gì thì nói luôn đi, không cần khách sáo."

"Yêu cầu về phương diện gì cũng nói được sao?" Dung Lục không biết sống chết, vẫn mang nụ cười khả ái.

Tiếu Đằng lạnh lùng nhìn cậu ta: "Đầu óc cậu không tỉnh táo, nên ngủ sớm đi."

"Anh không ngủ sao?"

"Tôi đọc sách."

Anh dành rất ít thời gian cho việc ngủ. Lúc chết rồi có thể ngủ đủ, vậy thì hà tất hiện tại phải lãng phí nhân sinh ở trên giường.

"Em đi với anh." Dung Lục theo đuôi.

Tiếu Đằng biết nhiều lời với cậu ta cũng vô ích, anh chẳng thèm quan tâm nữa, đi thẳng vào phòng sách.

Trong phòng có trà và bánh xốp vừa mang lên, vẫn còn bốc khói nghi ngút. Thói quen từ trước đến nay của Tiếu Đằng là trải qua mấy giờ đồng hồ giữa mùi hương thơm mát của trà loãng và mực sách rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Từ sau khi vợ anh rời đi, thời gian anh ở trong phòng ngơ ngẩn ngày càng nhiều. Phòng ngủ trống không làm người ta thấy khó chịu, ngồi trong phòng đọc với sách vở dày đặc thú vị hơn. Đôi khi bất giác giật mình, trời đã đầy sao.

Hôm nay anh không có cách nào chuyên tâm đọc sách. Dung Lục ngồi bên cạnh cực kỳ nhu thuận, không gây tiếng động, có mặt nhưng sự tồn tại lại chẳng rõ ràng.

Tiếu Đằng luôn coi người khác như vật vô tri mà giờ phút này cũng không cảm thấy dễ chịu, giở sách nửa ngày chẳng đọc được một chữ. Cuối cùng anh mất kiên nhẫn, đứng dậy cất sách về giá.

"Cậu còn chưa đi ngủ?"

Dung lục chớp chớp mắt, cười hi ha: "Một mình anh cô đơn lạnh lẽo thế này, em ở cùng anh chẳng phải tốt hơn sao?"

Tiếu Đằng bị Dung Lục nhìn chòng chọc rất khó chịu, chỉ muốn móc hai tròng mắt cậu ta ra: "Tôi đi ngủ đây."

"Vừa kịp lúc, chúng ta cùng đi ngủ…"

"Cậu tránh xa tôi ra!!"

Tuy chỉ bị Dung Lục chạm một chút nhưng anh vẫn thấy buồn nôn, khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa là bẻ gãy luôn ngón tay cậu ta rồi. Mặt mày xanh mét đi ra khỏi phòng sách, Dung Lục đáng thương đi theo sau, nắm ngón tay bị bẻ: "Anh ơi, anh làm em đau quá…"

Đêm khuya yên tĩnh, âm lượng tiếng rên rỉ đau thương lên án kia không lớn không nhỏ, người nào còn thức đều có thể nghe được.

"Câm miệng!" Tiếu Đằng nghiến răng nghiến lợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!