Lưu Cương mặc quần áo chỉnh tề đứng chờ ở đó.
Mãi đến khi chiếc ô tô đỗ lại, cửa xe mở ra, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thanh niên bước xuống, đứng thẳng người, thân thể như ngọc, ánh mắt đảo quanh, có một sự phong lưu uyển chuyển không nói ra lời. Thanh niên thấy anh, mặt mày hớn hở.
"Lưu Cương!"
"Tiếu Dục."
Thanh niên bước vội tới, ôm anh một cái, vỗ vai. Sau khi tách ra thì nhìn anh, nghiêm túc nói: "Tôi rất nhớ cậu."
Lưu Cương nói: "Đi du học về rồi ăn nói cũng cởi mở quá nhỉ?"
Thanh niên nói: "Nào có, từ trước đến nay tôi vẫn luôn như thế với cậu mà!"
Cất hành lý vào trong xe, sắp xếp xong xuôi, quản gia trẻ tuổi là Vương Cảnh vô cùng vui mừng khi đi đón thiếu gia về nước, bận trước bận sau.
Tiếu Dục nói: "Vương Cảnh, lần này về, cậu cũng nên tính chuyện lấy vợ đi."
Vương Cảnh sững sờ: "Ơ? Thiếu gia, tôi vẫn chưa có ý định đấy đâu."
"Tại sao?" Tiếu Dục hỏi, "Tuổi cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên lập gia đình đi thôi."
Vương Cảnh vò đầu, nói: "Tôi còn muốn cùng thiếu gia…"
Tiếu Dục đánh giá anh, nhếch khóe môi: "Lẽ nào cậu không lấy vợ là do thích đàn ông à?"
Vương Cảnh kinh hãi biến sắc: "Thiếu gia, tôi không có!"
Đây quả là điều kinh thế hãi tục, anh chỉ là một người hầu, sao chịu nổi cái tiếng này.
Đợi đến khi Vương Cảnh thất kinh bỏ chạy, Lưu Cương nói: "Cậu chọc anh ta."
Tiếu Dục cười: "Cậu không thấy chơi rất vui hả?"
Lưu Cương búng lên trán Tiếu Dục: "Cậu ấy à, lúc nào cũng vậy."
Khoảng thời gian về nước, Tiếu Dục vô cùng vui vẻ, đa tình quen rồi, tác phong cởi mở ở nước ngoài cũng mang về theo, thêm nữa là vẻ ngoài đẹp trai sáng sủa, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, để lại rất nhiều khoản nợ phong lưu.
Mấy khoản nợ phong lưu này, có cái xử lý tốt, có cái xử lý không tốt, Lưu Cương không thể không ra tay giải quyết hậu quả thay cho anh.
Nhưng mà, giúp bằng hữu chùi đít không đáng sợ, đáng sợ là bằng hữu hoàn toàn không biết hối cải.
Mỗi lần Lưu Cương đề cập đến việc này, hơi có ý cảnh giác, Tiếu Dục lại tỏ vẻ vô tội: "Tôi thật sự thích họ mà. Chẳng qua tình yêu kia không kéo dài mà thôi, được mấy bữa lại thành không thích. Yêu là thật tâm, không thích cũng là thật tâm, tôi phải làm sao? Con người làm sao thay đổi được chân tâm của mình hả? U hu hu…"
Lưu Cương thực sự không còn gì để nói. Anh thấy Tiếu Dục, cho dù không nói một lời cũng tươi mát, khoé môi như cười, sóng mắt ẩn tình, đúng là trời sinh đa tình.
Người đa tình, kỳ thật mới là người vô tình nhất.
Bất kể là ai, chỉ cần yêu loại người như Tiếu Dục, chính là thiêu thân lao đầu vào lửa, vạn kiếp bất phục.
Đêm nay uống rượu cùng Lưu Cương, Tiếu Dục có hơi men trong người, Lưu Cương muốn đưa người về nhà, Tiếu Dục lại nói: "Không được, đến chỗ cậu đi."
"Làm sao?"
"Về mà bị phát hiện uống rượu là lại nghe chửi đấy."
Lưu Cương nói: "Ai bảo cậu cứ thích uống cơ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!