Chương 36: Ta bị thông lần 12.2

Tối hôm đó, Tiếu Đằng gặp Dung Lục.

Dung Lục đứng ở cửa biệt thự, cũng không có ý định đi vào. Do ánh sáng yếu, thoạt nhìn cậu ta cô độc như một cái bóng.

Dung Lục nói: "Em tới xin lỗi thay cho Đàm Mật."

"??"

"Nó nói chuyện thất lễ quá."

Tiếu Đằng nghĩ chắc mấy lời mình nói truyền đến tai Dung Lục rồi.

Anh đáp: "Không sao."

Dung Lục đột nhiên nói: "Tiếu Đằng. Anh chẳng thay đổi gì cả."

Cảm giác đau đớn lại dâng lên.

Tiếu Đằng nói: "Đúng thế."

Thanh niên đang muốn mở miệng, Tiếu Đằng đã lạnh lùng chặn lại: "Cho nên mời cậu về cho."

Ngày trôi qua, sắp đến lúc phải về, bắt đầu cuộc sống thường nhật.

Tiếu Đằng đang nhắm mắt dưỡng thần trong phòng thì bị tiếng ồn dưới nhà làm cho kinh động.

Biệt thự có hai tầng, vô cùng rộng rãi, năm phòng ngủ năm phòng tắm thêm một cái phòng khách, quầy Spa, nhà bếp riêng, ban công ngắm cảnh không phải ba bước hai bước là đi hết. Anh mở mắt, nghe tiếng ồn ào, đi xuống lầu, nói chung là tốn không ít thời gian.

Anh nghe thấy con gái lớn Tiếu Phác chửi ầm lên: "Họ Dung kia, ông có thể đừng đến làm phiền ba tôi được không?"

"…"

"Nhà tôi ra ngoài du lịch để thư giãn. Cái từ "thư giãn" này ông có hiểu không? Có ông hai ngày quấy rầy ba lần thì ba tôi có thoải mái nổi không hả?"

Anh không nghe rõ câu trả lời của Dung Lục, Tiếu Phác vẫn rất cay cú, cao giọng hơn: "Ông còn không ngại hỏi, ông còn không ngại đến."

"…"

"Tôi chẳng cần biết giờ ông có độc thân hay không, cũng đếch cần biết ông nghĩ gì, nói chung là mong ông đừng đến chòng ghẹo ba tôi nữa."

"…"

"Ông du hí nhân gian ông thả xuống được, đấy là chuyện của ông, ba tôi không thoải mái như vậy đâu, phiền phức thì đừng tiếp tục gieo vạ cho người khác nữa. Ông đừng tưởng rằng ba tôi tường đồng vách sắt là có thể mặc sức đâm dao, người ta cũng lớn lên bằng thịt có được không? Ông có biết khi đó ba tôi biến thành cái dạng gì không hả?"

Tiếu Đằng chạy xuống vừa lúc nghe được câu này, anh chỉ cảm thấy tóc gáy dựng hết lên, lớn tiếng quát: "Tiếu Phác!"

Tiếu Phác ngậm miệng lại.

"Nói linh tinh gì vậy? Lên lầu!"

Tiếu Phác bĩu môi, không cãi ba, chỉ trừng Dung Lục một cái rồi đi lên tầng.

Không chờ Dung Lục mở miệng, Tiếu Đằng đã lập tức xin lỗi: "Dạy con không nghiêm, ngại quá."

Dung Lục nhìn anh, một lúc lâu sau mới hỏi: "Vì em mà anh biến thành bộ dạng gì vậy?"

"Trẻ con nói chuyện không biết suy nghĩ, cậu đừng tin là thật."

Thanh niên nhẹ giọng nói: "Ra là thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!