Ngày hôm đó, Dung Lục dắt Dung Tư về từ sớm. Tiếu Đằng biết cậu ta sẽ không tới đây nữa.
Tâm trạng anh hôm nay rất tệ. Tuy anh chẳng nói gì, vẻ mặt vẫn thản nhiên vô cảm, nhưng những người quen anh đều cảm nhận được khí áp biến hóa, do đó tự khởi động chế độ an toàn, nỗ lực tránh né.
Dù vậy vẫn có kẻ không thức thời cho lắm.
Như cái tên đang đứng trước mặt anh bây giờ.
Tiếu Đằng cau mày nhìn thiếu niên, anh không biết Đàm Mật tới bằng cách nào, cũng không biết tại sao cậu ta lại tới.
Trong lương đình chỉ có hai người họ, thấp thoáng dưới bóng cây, vô cùng bí ẩn.
"Cậu có chuyện gì?"
Đàm Mật không trả lời, đánh giá anh từ trên xuống dưới.
Ánh mắt này rất không thân thiện, cứ như giấu cây châm, vừa như trào phúng vừa như xem thường, đâm đối phương banh xác.
Tiếu Đằng đã quá quen khi bị nhìn như thế này, anh chẳng cảm thấy gì.
Tiếu Đằng nhắc nhở: "Tôi sắp về giờ đây."
Nghĩa bóng là, không có chuyện gì thì anh hạ lệnh trục khách.
Đàm Mật lên tiếng: "Quan hệ giữa chú với anh rể tôi là như thế nào?"
"…" Tiếu Đằng nói, "Liên quan tới cậu không?"
"Theo tôi đoán thì, trước đây chắc cũng có giao tình, nhưng là quá khứ rồi đúng không?"
Tiếu Đằng không mở miệng, giờ đến phiên anh đánh giá Đàm Mật.
Trông thiếu niên vô cùng xuất chúng, bằng này tuổi mà đã có thể nhìn thẳng vào anh, vóc người nhỉnh hơn anh một chút. Cơ thể thon dài rắn chắc, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp, lông mi dài, mắt sáng như sao.
Đây là vẻ đẹp một hô trăm ứng, luôn được mọi người vây quanh, chưa gặp sóng gió gì.
Vừa nhìn đã biết là thiếu giáo dục.
Đàm Mật cắm tay vào túi quần, nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích: "Nếu đã là quá khứ thì chắc chú phải hiểu rõ cả rồi."
Tiếu Đằng nhìn cậu ta: "Ồ? Hiểu rõ cái gì?"
Đàm Mật hơi mất kiên nhẫn: "Tự hiểu là không nên si tâm vọng tưởng."
Tiếu Đằng nói: "Há, tôi nghĩ có người đang mơ hão ở đây đấy."
Đàm Mật biến sắc: "Chú nói ai mơ hão?"
Tiếu Đằng nhìn cậu ta, chẳng nói thêm gì.
Đàm Mật cả giận: "Anh rể tôi đối xử với tôi rất tốt. Anh ấy đối xử tốt với tôi hơn bất cứ ai!"
Tiếu Đằng thản nhiên: "Như vậy thì cậu ta mới là anh rể cậu."
"…" Đàm Mật tức đỏ mặt, hồi lâu sau mới gằn giọng nói, "Giờ anh ấy không phải!"
Tiếu Đằng: "Ồ…"
Đàm Mật thấy anh không nói lời nào, lại giễu cợt: "Trông chú thế này thì có điểm nào hấp dẫn, cũng không tự nhìn lại xem mình bao tuổi rồi, tôi thấy chắc phải bốn mươi rồi nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!