Chương 33: Ta bị thông lần 11.2

Giữa trưa, đến giờ dỗ Dung Tư bú sữa rồi đi ngủ, do có bạn nhỏ Dung Tư ở đây, người hai nhà có thể tự nhiên mà tạm biệt nhau, trước khi đi, Liễu Ngưng còn mời nhà Dung Lục: "Buổi tối bọn tôi mở tiệc thịt nướng đấy, rảnh nhớ qua nhá!"

Tiếu Phác cấu cô một cái, Liễu Ngưng nói: "Trông cậu Dung này đẹp trai mà, em vợ cũng đáng yêu, phụ nữ có thai cần phải bổ mắt."

Thật sự không chút nào che giấu bản tính háo sắc.

Chạng vạng tối, bên bờ biển bắt đầu náo nhiệt, đều là khách ở quán, bàn ăn đã xếp xong, các đầu bếp bận bịu, trên vỉ nướng mùi thơm tràn ngập, là tôm cua cá vẫn còn tươi nguyên.

Đám con gái nhà họ Tiếu gặp lại Dung Lục đều thống nhất một vẻ lạnh nhạt, tận lực xa cách, Dung Lục rất rộng lượng, cũng không ngại, vừa chờ đầu bếp nướng tôm hùm vừa nói chuyện với Liễu Ngưng.

Liễu Ngưng có việc phải sang nơi khác, Dung Lục ngồi một mình ở đó, yên lặng dùng điện thoại.

Trước kia, mỗi lần con anh quấn lấy Dung Lục, anh đều thấy rất chướng mắt; bây giờ con anh chẳng lễ phép gì với Dung Lục, anh lại thấy không thoả đáng.

Tiếu Đằng chủ động đi qua, gợi chuyện: "Đang nói chuyện gì thế?"

Dung Lục cười: "Đang nghe Liễu Ngưng kể chuyện ân ái đấy."

"…"

Liễu Ngưng biện minh: "Em chỉ thuật lại cuộc sống của em thôi!"

"Chị ấy còn chẳng thèm gọi tên luôn, cứ hơi tí là "chồng chị, chồng chị" làm em nổi cả da gà."

Cái bà cô này điên rồi, Tiếu Đằng từng trải qua vô số lần mỗi khi đi cùng cô, sau đó nhanh chóng giấu nhẹm bà này đi luôn.

"Chị ấy bảo mặc dù có ông chồng ngu ngốc cứng nhắc nhưng bù lại đối xử với chị ấy rất tốt, nhiệt tình như lửa, lén lút rất là thú vị, " Dung Lục cười, "Em không ngờ đấy."

Tiếu Đằng gật đầu: "Tôi cũng không ngờ."

Tuấn kiệt nhìn qua thì như kẻ quật cho tơi bời cũng không dám đánh rắm, ai ngờ lại là kẻ ngoài lạnh trong nóng như vậy. Đi với Liễu Ngưng thì đúng là bổ sung cho nhau.

Dung Lục nhìn anh, cười vu vơ.

Tiếu Phác ngủ cả chiều, khoan thai đến chậm, thướt tha đi tới. Vẻ ngoài xinh đẹp, mạnh mẽ lại lãnh diễm.

Thấy Dung Lục, nó hất cằm, nói: "Nhá, nhìn một cái, đây là ai thế?"

Dung Lục cười, nói: "Đã lâu không gặp."

"Vợ chú đâu rồi? Sao không theo tới, đi một mình cô quạnh đến hoảng loạn rồi à?"

Tiếu Đằng nhíu mày, đang muốn mắng nó, Dung Lục đã trả lời: "Chú ly hôn rồi."

Tiếu Phác cười xì: "Ly hôn nhanh quá nhỉ, đúng là không phải tình yêu đích thực, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh."

Liễu Ngưng nói: "Ê, Tiếu Phác, ô mai con mang tới có còn không? Dì thấy hơi buồn nôn, muốn ăn đồ chua."

Tiếu Phác trừng Dung Lục rồi quay người đi.

Tiếu Đằng nói: "Ngại quá, con bé vô lễ."

"Không sao."

Liễu Ngưng cũng nói giúp: "Ôi, Tiếu Phác nói năng hơi chua ngoa tí thôi, không phải nó cố ý chọc vào vết thương của cậu đâu."

Dung Lục cười: "Không sao mà, với em thì chuyện này cũng không tính là vết thương."

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!