Ba năm sau.
Thời gian hơn một nghìn ngày như gột rửa tất cả, cuộc sống đình trệ qua đi, cuối cùng cũng khôi phục lại dòng chảy của nó, hệt như chưa từng có khúc chiết gì.
Trên đảo bốn mùa như xuân, ban nãy còn có cơn mưa rào đổ xuống, giờ khắc này mặt trời vẫn chưa lên, nắng sớm như lồng trong lớp sương mù, chim hót rộn ràng nước chảy róc rách, nắng ban mai lẫn vào hương cỏ làm cho người ta thấy lười biếng.
Dưới tàng cây, Tiếu Đằng vừa uống nước trái cây vừa đọc sách, bọn nhỏ đang chơi bên bờ cát ở gần đó. Ngày đầu của kỳ nghỉ cũng chẳng sắp xếp hoạt động gì, ai nấy đều nhàn nhã.
Anh đã bị lây dính một thói quen xấu, đó là lãng phí thời gian.
Sau một năm bận rộn có được ngày nghỉ phép là vô cùng xứng đáng. Nhưng việc ngồi chơi không làm thế này, đúng là quá sa đoạ.
Vi diệu nhất chính là, mấy năm gần đây anh thường xuyên hưởng thụ cái cảm giác không có việc gì để làm thế này.
Liễu Ngưng ở cái ghế nằm bên cạnh pose ra n loại tư thế, selfie ở nhiều góc độ rồi đăng lên twitter, sau đó hỏi: "Anh thật sự không muốn tái giá hả?"
Tiếu Đằng nói: "Không."
"Tại sao? Anh độc thân mấy năm rồi."
"Cứ sống như thế thôi, tái giá làm gì."
Cuộc đời anh có hai lần rung động, đều sai lầm.
Sau lần kia, anh không còn khả năng yêu ai nữa.
"Ôi ôi, đừng nên như vậy mà, giờ đàn ông tốt ít lắm, anh cứ như này là lãng phí tài nguyên đấy."
"Chẳng có ai thật lòng thích tôi đâu."
Liễu Ngưng cười nói: "Anh tự ti quá đấy."
Tiếu Đằng nhìn cô một cái: "Là thật."
Không chỉ ngưỡng mộ anh mạnh mẽ mà còn yêu cả lúc anh yếu mềm xấu xí. Người như thế không tồn tại.
Liễu Ngưng uống nước ép, thở dài thườn thượt: "Ôi, sớm biết nội tâm anh mong manh yêu đuối dễ tự ti như thế thì lúc đó em đã thương hại anh, hốt anh về rồi."
"…"
Sắp sinh con rồi, đừng nói mấy câu linh tinh như thế có được không?
Liễu Ngưng lười biếng nằm trên ghế, hưởng thụ gió mát triều dương, còn có Tiếu Ẩn giúp cô xắt hoa quả, đặc quyền của bà bầu bụng bự chính là năm người nhà họ Tiếu từ trên xuống dưới đều đồng ý để cô sử dụng.
Năm trước Liễu Ngưng cũng kết hôn rồi, đối tượng không cá tính lắm, ngược lại là một thanh niên tuấn kiệt tướng mạo đường hoàng tính tình thận trọng. Khuyết điểm duy nhất của cái tên này là quá coi trọng sự nghiệp, lúc nào cũng bận rộn, miệng ngu lưỡi ngốc, không biết phải làm thể nào để chiều vợ đang trong thời gian mang thai.
Phụ nữ có thai ngại ở nhà bị đè nén, muốn đi chơi đảo giải sầu, muốn ăn trái cây nhiệt đới tươi ngon, tuấn kiệt chính trực bận sứt đầu mẻ trán không cách nào phân thân, quả thực không biết làm thế nào cho phải, vừa hay một nhà Tiếu Đằng (chủ yếu là một đám trẻ kia) cũng muốn ra ngoài du lịch, thế là nhờ trông người luôn.
Kỳ thực ban đầu Tiếu Đằng cũng thấy ái ngại, tuy rằng anh dắt theo người nhà, cho dù dẫn thêm Liễu Ngưng thì cũng chẳng bao giờ xuất hiện tình huống cô nam quả nữ, nhưng nói thế nào thì đây cũng là vợ người khác đấy.
Nào ngờ tuấn kiệt tuy hay ghen bóng ghen gió lại cực kỳ yên tâm về anh, thái độ "chắc chắn hai người chẳng có gì được đâu", rất tự tin.
Cũng không biết Liễu Ngưng kể về anh với tuấn kiệt thế nào nữa.
Nói đi cũng phải nói lại, cái đội hình nghỉ lễ này thực sự rất hoà thuận vui vẻ, mấy đứa nhà anh và Liễu Ngưng rất hợp nhau, đặc biệt là con gái lớn Tiếu Phác, hai người như thể hận gặp nhau quá muộn, ngày nào cũng tám nhảm, nghiễm nhiên thăng cấp thành quan hệ bạn thân.
Trong ba năm, mấy đứa nhỏ đã lớn rồi, đều đến tuổi hiểu chuyện, ông bố đơn thân là Tiếu Đằng cuối cùng cũng được an nhàn.
Có lúc, anh cảm thấy thư giãn, hoặc là nói được buông lỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!