Chương 31: Ta bị thông lần 10.4

Mấy đứa nhỏ đắm chìm trong socola bánh ngọt của Liễu Ngưng đến mức quên luôn cha đẻ của mình là ai, thấy cô quấy rầy Tiếu Đằng cũng kệ.

"Sao anh không chịu kể chuyện của anh cho em nghe?"

"…"

"Anh xem, em kể hết chuyện của em ra rồi đấy, " đại tiểu thư nhà họ Liễu đau khổ cầu xin, "Kể một chuyện thôi, một chuyện thôi."

"… Tôi cũng không muốn nghe, cảm ơn." Đừng nói chứ vừa nghe đã biết là cô nàng này nói lung tung, còn có cái là thuổng từ nội dung phim truyền hình.

"Ôi kể em nghe đi mà, cái người kia của anh như nào ý, tại sao lại nói chia tay?"

Tiếu Đằng đờ đẫn nói: "Chị à, tôi nói rất nhiều lần rồi, tôi không có người yêu, cũng không chia tay."

Dung Lục chưa nói với anh lời gặp lại, cũng không tự nói với anh một tiếng biệt ly, cứ như vậy đi.

Một người khi đã nói tạm biệt, mới hiểu rõ tầm quan trọng của lời này.

Bởi vì không chào mà đi mới là sự ra đi lạnh lùng nhất.

Đuổi được chị đại nhà họ Liễu đi rồi, Tiếu Đằng ngồi một mình trong thư phòng đọc sách.

Anh không mở máy sưởi, cái lạnh mới có thể khiến anh giữ được sự tỉnh táo và ý chí kiên định.

Khoảng thời gian này ann nghĩ rất nhiều chuyện, những thứ ngổn ngang không có ý nghĩa gì, quả thực so với mấy chục năm anh sống trên đời gộp lại còn nhiều hơn.

Liên tiếp quay đầu lại, trù trừ không tiến lên, đây là hành vi của kẻ nhu nhược. Mà anh cần phải giữ tỉnh táo để tống chúng ra ngoài.

Bỗng nhiên có bàn tay che mắt anh

Tiếu Đằng chấn động.

"Đoán xem là ai?"

Giọng nói non nớt.

Qua một giây, Tiếu Đằng mới nhấc bàn tay kia ra, nhỏ nhỏ mềm nhũn.

Quay đầu, anh nhìn thấy khuôn mặt Tiếu Tử.

Nắm bàn tay nhỏ của con, anh nói: "Sao lại muốn chơi cái này với ba?"

Tiếu Tử nói: "Chú Dung Lục thường chơi với con."

"…"

Tiếu Đằng nắm chặt ngón tay.

Theo lý thuyết mà nói, nhân loại sẽ không đau lòng.

Đau lòng là bệnh của tim. Cái gọi là đau lòng trong tình cảm chỉ là sự mất cân bằng của nội tiết tố dẫn đến buồn bực, đại não thiếu dưỡng. Bao gồm yêu một người, cũng chỉ là sự mất cân bằng của hoocmon.

Anh đã sớm hết cái hoocmon kia rồi.

Cho nên, hẳn là tâm bị bệnh.

Bị bệnh thì cần phải khám. Ngày kế, Tiếu Đằng thức đến hừng đông rồi đi.

Trời mới tảng sáng, anh đứng ngoài chùa, thậm chí còn nghe thấy tiếng chuông sớm vang lên. Âm thanh xa xưa rung động, giữa ngày đông văng vẳng càng thêm lạnh lẽo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!