"Thiếu gia, xe đến rồi."
"Ừm." Tiếu Đằng buông tờ báo xuống, từ trên ghế sa lon đứng dậy, "Thu xếp ổn thỏa chưa?"
"Đã thu xếp xong rồi, Dung phu nhân và thiếu gia Dung Lục bên đó sẽ cùng tới."
Tuy Tiếu Đằng vừa nghe đến chữ "Dung" liền thấy mất hứng nhưng trên thực tế trong nửa năm qua bên này đã cùng Dung gia làm ăn buôn bán không ít.
Vì dù đòi hỏi khắc nghiệt, lợi nhuận bị chèn ép đến thấp nhất, đối tác cũng sẵn lòng chấp nhận, nhưng không phải là không suy nghĩ mà ngược lại mọi thứ đều thao tác tương đối sáng suốt có trật tự. Loại đối tác này, thực sự không tìm thấy nhà thứ hai.
Không thể nói là do Dung Lục bù đắp hay lấy lòng, hoặc là có dụng ý gì khác, xuất phát từ khía cạnh quyền lợi, Tiếu Đằng cũng không cần khiêm nhường.
Người làm ăn là thực tế nhất. Vốn hai nhà vẫn lạnh nhạt, vậy mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi lại thành quan hệ hợp tác tương đối thân thiết, lui tới thường xuyên thân mật.
Thế cho nên lần này Dung Lục muốn tới, tuy rằng mấy ngày liên tiếp mỗi khi nhớ tới việc trước đó anh đều cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên, cũng không thể không tự mình tiếp đón.
Bầu không khí ngụy tạo giả vờ đang tốt lành và yên tĩnh, trên lầu lại truyền đến giọng nói cao và the thé của cô gái trẻ tuổi.
"Mẹ kiếp! Tôi hận ông!"
Thư kí Vương Cảnh nghe tiếng đạp cửa đòi nợ cách một tầng lầu, nhìn gân xanh trên trán thiếu gia, không khỏi rùng mình hai cái.
"Đại thiếu gia, tiểu thư không có việc gì chứ?"
Tiếu Đằng đang mang đồng hồ đeo tay, lạnh lùng nói: "Mặc kệ nó."
Anh vừa cãi nhau với con gái lớn xong.
Không đúng, lớn tiếng tranh cãi om sòm chỉ là Tiếu Phác mà thôi, từ đầu tới cuối anh chỉ lạnh giọng nói một câu: "Con phải ở nhà."
Con gái mười sáu tuổi muốn đi tham gia cái loại tiệc tùng thâu đêm tốt xấu lẫn lộn, một người làm cha đương nhiên không tán thành.
Nam nữ trẻ tuổi khí thế mạnh mẽ, tuổi dậy thì kiến thức nông cạn mà tự cao tự đại, không biết sẽ gây ra chuyện rắc rối gì.
Con cái ở tuổi này đều nổi loạn, cho là mình cái gì cũng biết. Việc chúng thích nhất chính là phá bỏ cấm đoán. Bị cấm hút thuốc thì càng muốn hút, bị cấm uống rượu thì càng muốn uống, rất nhiều điều không được làm, chúng lại càng muốn làm.
Uống rượu sau đó ở chung cùng nam giới là chuyện nguy hiểm cỡ nào, con bé không hiểu.
Đương nhiên Tiếu Đằng sẽ không giảng giải với con nhiều như vậy. Anh khoá cửa lại, để cho chính nó tự suy nghĩ thông suốt.
Anh nhớ lại, đại khái lúc vợ sinh đôi là sinh mổ, nghe nói đứa nhỏ nếu không chịu qua sự đè nén của sản đạo thì sau này sẽ không thể chịu đựng được áp lực.
Vậy Tiếu Lâm là như thế nào? Tên không hợp phong thủy?
Dưới gối một nam ba nữ, Tiếu Ẩn cùng Tiếu Phác là hai đứa sinh đôi lớn tuổi nhất, mỗi đứa đều di truyền tướng mạo tốt đẹp từ cha mẹ.
Tiếu Ẩn giống anh nhất, thế nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. Tính tình nó dịu dàng, chính là ngoài mềm trong cứng, thoạt nhìn tưởng ngoan, kì thực đặc biệt bướng bỉnh, ngay cả anh cũng không thể làm gì được.
Tiếu Phác trời sinh tóc xoăn tít, giống hệt mẹ, xinh đẹp kiều diễm, con gái mới mười sáu tuổi mà đã trưởng thành, hoặc là nói do nóng lòng được lớn lên nên ngôn ngữ, cử chỉ, phục sức, trang điểm, dung mạo, không có điểm nào không phải là kiểu dáng của phụ nữ trưởng thành, cách ăn mặc luôn giống như người mẫu đi theo mốt mới nhất.
Việc này cũng không có gì đáng kể. Vấn đề là làm cha, có ai nhìn thấy ảnh chụp con gái mình mặc bikini nóng bỏng trên báo mà không tức đến hộc máu? Con gái của Tiếu gia đi tham gia cuộc thi sắc đẹp gì đó, quả thật là trò cười.
Con gái thứ hai Tiếu Lâm nhỏ hơn Tiếu Phác hai tuổi, tính nết không có gì không tốt, cũng thông minh, có thể xem như là đứa hiểu chuyện nhất. Nhưng Tiếu Đằng rất đau đầu vì con bé. Một đứa con gái lại cắt tóc ngắn không khác gì bọn nam sinh, cũng không mặc váy, dám bảo nhà trường phát cho đồng phục nam sinh, còn thường xuyên lấy quần áo Tiếu Ẩn ra mặc.
Chỉ có Tiếu Tử là nhu thuận nhất, tuổi còn nhỏ, phấn điêu ngọc mài, tóc thẳng dày đen nhánh suôn như tơ lụa, tóc mái chỉnh tề, mắt to. Như tất cả mong muốn của người làm cha, con bé giống một công chúa nhỏ dịu dàng ít nói, mỗi ngày ở trên lầu dùng hai tiếng đồng hồ đánh đàn dương cầm, học ba lê, học vẽ tranh, thiết kế quần áo búp bê Barbie.
Nhưng mà con bé thực sự điềm đạm nho nhã nhu thuận quá mức, chưa bao giờ giống những đứa trẻ khác khóc nháo làm nũng, bình tĩnh đến lạnh nhạt.
Rõ ràng là con cái chảy dòng máu của mình, anh lại không thể nhìn thấu suy nghĩ của chúng. Bắt đầu từ thời điểm là trẻ sơ sinh ngoan ngoãn đỏ hỏn, đến bây giờ suốt ngày cãi nhau, nhấn mạnh quyền "không lệ thuộc" nhấn mạnh "cái tôi", rốt cuộc là từ lúc nào đã xảy ra vấn đề chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!