Sắp đến cuối năm, cây chiêu tài trong đại sảnh treo đầy bao lì xì, nơi nơi tràn ngập sự vui sướng trước lúc nghỉ tết.
Quản lý An và một người đàn ông đi qua, người kia sắc mặt như tro, bước chân kéo dài. Nhân viên đều ngừng lại, im lặng quan sát sự khác thường này.
Đây là một nguyên lão của công ti, là cánh tay phải đắc lực của cha Tiếu Đằng năm đó, đã làm việc trong công ti nhiều năm, tư lịch sâu đậm, bối phận cao, ai cũng nhớ bình thường ông luôn tươi cười sảng lảng, mà sự hăng hái kia đã không còn sót lại chút gì.
Ai cũng tò mò nhưng không dám nhiều lời, tai nhọn lên hóng.
Người đàn ông đi vào phòng làm việc của Tiếu Đằng, một lúc sau lại từ trong đi ra, mặt trắng bệch, lập tức có vài bảo an đi theo, hoặc là nói áp tải về văn phòng thu dọn đồ đã, sau đó mời ra ngoài.
Tất cả những việc này xảy ra vô cùng nhanh chóng và yên tĩnh.
Trên dưới công ti, thấy xong cảnh này đều yên lặng như tờ, mọi người cực kỳ chấn động, ngạc nhiên nghi ngờ, đồng loạt tròn mắt há mồm
Quá đột ngột, hoàn toàn không hiểu ra sao. Không báo trước, nguyên lão có uy tín bị đuổi việc.
Không cần phải nói, nhóm thân tín của vị giám đốc kia cũng khó lòng ở lạu. Tuy còn chưa bắt đầu càn quét nhưng người mắt sáng đều có thể dễ dàng thấy được.
Bầu không khí khiến người người cảm thấy bất an qua đi, trong công ty bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán.
"Chuyện của ông Lưu là sao ý?"
"Ai biết…"
"Không phải có bưu kiện thông báo à…"
"Làm gì có, chả có luôn."
"Nghe nói là đắc tội chủ tịch?"
"Thế thì cũng không nên lạnh lùng như vậy chứ…"
Tổng giám đốc trước sau như một, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, ở công ty đối tốt với tất cả mọi người. So với Tiếu Đằng mặt lạnh tâm lãnh, thủ đoạn tàn nhẫn, lòng người hướng về ai đúng là quá rõ ràng.
"Đồ vô tình."
"Đúng rồi đấy, cống hiến cho công ti nhiều như thế, cũng chẳng làm gì sai…"
"Có phải là vật hi sinh cho tranh chấp nội bộ không?"
"Hay là… Chủ tịch đang tìm lý do để tống cổ mấy nguyên lão?"
"Ôi, quá thanh liêm cũng không có kết cục tốt đẹp gì…"
"Cuộc sống đáng sợ quá…"
"Haizz…"
Cuối cùng cũng có người nhỏ giọng nhắc: "Ê, thôi, đừng tám nữa, tán gẫu quá nhiều chẳng có lợi cho ai đâu."
Không muốn bị liên lụy thì phải bo bo giữ mình, giữa nơi đầu sóng ngọn gió thì im lặng là vàng, mà người có can đảm to mồm bàn tán thì chỉ có thể là không muốn làm nữa, hoặc là tự biết không ở lại được.
Tiếu Đằng đi xuống lầu, nhân viên thấy anh thì câm như hến, cẩn thận dè dặt gật đầu chào anh.
Tiếu Đằng áo mũ chỉnh tề, đi lại thong dong. Động đất ầm ầm trong công ti, từ trên mặt anh hoàn toàn không nhìn ra đầu mối. Mọi người lén lén lút lút hóng hớt nhìn anh, anh thản nhiên nhìn đồng hồ. Tiếu Đằng hẹn Dung Lục đi gặp đối tác, cũng sắp đến giờ rồi
Một người đàn ông trung niên đi tới, Tiếu Đằng liếc mắt nhìn.
Có người chào người kia: "Phó giám đốc La…" Người kia mặt mày tái mét, ngoảnh mặt làm ngơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!