Hôm ấy Tiếu Đằng ngồi uống trà chơi cờ với một vị trưởng bối, đánh bậy đánh bạ một hồi, nhanh chóng thua liểng xiểng.
Đối phương nhận xét: "Khả năng đánh cờ của cháu chả tiến bộ gì cả."
Tiếu Đằng không có gì để nói: "…"
Về mặt này anh cũng chẳng rảnh đi nghiên cứu, chỉ do học đòi văn vẻ, phối hợp với người cần phối hợp.
Ông Trương lại gọi anh: "Tiếu Đằng."
"Dạ?"
Ông Trương bối phận rất cao, anh vẫn rất kính trọng.
"Cháu có nghĩ đến chuyện tái giá không?"
Tiếu Đằng sững sờ.
"Một mình nuôi con cũng lâu rồi. Trong nhà vẫn phải có bà chủ."
"…" Nói như thế chứng tỏ đối phương đã chọn được người rồi.
Quả nhiên ông Trương lại nói tiếp: "Ông có đứa cháu ngoại, mặt nào cũng tốt, nếu cháu muốn thì đi gặp thử xem sao."
"… Vâng. "
Chạng vạng
Dung Lục ăn mặc ngọc thụ lâm phong tới tìm anh: "Anh ơi, tối đi ăn cơm đi, có nhà mới mở cửa hàng…"
Tiếu Đằng bận bịu vùi đầu vào văn kiện: "Buổi tối tôi có việc, hôm khác đi."
"Ồ? Đêm nay có tiệc à?"
Tiếu Đằng cũng không ngẩng đầu lên: "Ừ."
Dung Lục cười hì hì: "Có tiệc thì dắt em theo cũng được a ha ha."
"Cậu không thể đi theo."
Dung Lục tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện, cầm lấy cốc trà: "Ớ? Tại sao, em rất được mọi người yêu thích, đi làm cái đồ trang sức cũng tốt nhá."
Tiếu Đằng ngẩng đầu lên: "Tôi đi xem mắt."
Dung Lục phun trà, ho sặc sụa.
Khó khăn lắm mới đỡ hơn chút, cậu ta cao giọng hỏi lại: "Xem mắt?!"
"Đúng."
Thanh niên nhìn anh, không nhận tờ giấy ăn anh đưa, chỉ hỏi: "Anh cần sao?"
Tiếu Đằng nói: "Đây không phải là cần hay không."
"Vậy thì là cái gì?"
Dung Lục rất ít khi hùng hổ doạ người như thế này. Tiếu Đằng nhíu mày, vứt tờ khăn giấy đi, đóng văn kiện lại.
"Tôi sống một mình lâu rồi, có người giới thiệu cho tôi, chuyện này rất bình thường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!