Chương 23: Ta bị thông lần 8.2

Kỳ nghỉ lần này quá dài, Dung Lục chết sống cũng không chịu cho anh động tay vào công việc, kỳ thật bác sĩ cũng đã dặn dò vô cùng cẩn thận về chuyện này.

Làm bệnh nhân thì cái gì cũng phải nghe bác sĩ, năng lực phản kháng và sự uy nghiêm của anh mất giá rồi.

Sáng nay, anh vừa nổi cáu phát hoả với bác sĩ, thế mà ông này cũng chẳng mảy may sợ hãi, ôi trời ơi, có Dung Lục làm chỗ dựa là như thế đấy.

Mà Dung Lục rất chính nghĩa nói: "Em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi. Công việc cũng không nên nóng lòng nhất thời. Vết thương của anh vừa khỏi, nếu không cố gắng nghỉ ngơi, để lại du chứng thì phải làm sao? Anh muốn còn trẻ mà đã phải chịu hậu quả rồi hả, hả, hả?"

Có phải chịu hậu quả hay không, Tiếu Đằng không biết, nhưng anh cảm thấy giờ mình lười nhác đến mức sắp thành đồ phế thải rồi, còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ biến thành ông già ngu ngốc mất.

Giữa lúc đang buồn bực ngán ngẩm và buồn ngủ, bỗng nhiên mắt tối sầm lại, một đôi tay che mắt anh.

"…"

"Đoán xem em là ai."

Tiếu Đằng lạnh lùng nói: "Thần kinh à?!"

Dám làm như thế với anh, trên thế giới có thể tìm ra người thứ hai sao?

Dung Lục buông tay, cười híp mắt, ngồi xuống cạnh anh, săn sóc quạt quạt: "Trời nay đẹp lắm, muốn tắm nắng không?"

Tiếu Đằng cảm thấy đầu mình sắp mọc cây luôn rồi: "Không, về thôi."

Dung Lục đẩy xe lăn, từ từ đi về phía trước. Tiếu Đằng cảm thấy thực ra mình có thể tự đi được, nhưng Dung Lục mọi cách khuyên can. Xem ra cậu ta rất thích đẩy anh đi trên đường như thế này, làm cho anh có cảm giác như mình là kẻ sắp gần đất xa trời.

Dung Lục nói: "Em thường nghĩ, sau này già rồi, anh đi không nổi, em có thể đẩy xe lăn cho anh như thế này…"

"…"

Nói về chuyện anh già rồi không đi được phải ngồi xe lăn, có thể đừng dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thế được không?

Tiếu Đằng nói: "Làm sao cậu biết chắc chắn là tôi sẽ ngồi xe lăn trước cậu?!"

Dung Lục rất vui: "Vậy anh đẩy xe lăn cho em cũng được hé hé!"

"…" Cái này không phải trọng tâm.

Dung Lục còn đắm chìm trong mơ ước tương lai: "Nếu em ngồi xe lăn trước, vậy anh có thể đẩy xe lăn cho em, cùng đi ngắm hoàng hôn bla bla…"

Tiếu Đằng nói: "Sau đó lúc xuống dốc tôi sẽ thả tay ra."

"Ha ha ha ha…"

Trở lại phòng bệnh, Tiếu Đằng dựa vào giường bệnh, bắt đầu xem tạp chí, Dung Lục ở bên cạnh vô cùng hiền lành gọt vỏ táo bóc vỏ nho.

Một quả nho long lanh óng ánh đưa đến trước miệng anh: "A a ~"

Tiếu Đằng nổi giận: "Tôi có tay!"

Anh không liệt nửa người, Ok?!

Dung Lục vội vã rút tay về trong tư thế đầu uy mãnh hỗ, cười nói: "Ôi, bình thường không có cơ hội, để em đút một tí cũng có sao đâu mà."

"Không." Cho dù anh thật sự có gãy tay thì cũng không cần ai đút hết.

Dung Lục thở dài: "Đã bị như thế rồi, vẫn chẳng biết ỷ lại tí nào…"

Tiếu Đằng nói: "Cậu thích tôi ỷ lại à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!