Chương 18: Ta bị thông lần 6.3

Kể từ khi đạt thành quan hệ "Hòa bình hữu hảo" với Dung Lục, Tiếu Đằng cảm thấy bầu không khí oan gia trước đây giữa bọn họ đã bắt đầu tiêu tán. Khi loạn thì loạn đến không có quy củ, một khi đã lập được quy củ rồi thì mọi việc lại xong xuôi hết.

Tiếu Đằng tương đối hài lòng.

Về phần Dung Lục nghĩ như thế nào, anh không biết, cũng không cảm thấy mình cần phải biết, Dung Lục mỗi ngày đều cười hì hì.

Hôm nay lúc Thân Dịch đến làm việc, có tò mò hỏi: "Gần đây quan hệ giữa anh với Dung Lục cũng không tệ nhỉ?"

Tiếu Đằng không trả lời, chỉ dùng ánh mắt không tiếng động mà nói cho anh ta biết: "Chuyện này mắc mớ gì tới cậu?"

Thân Dịch nói: "Tốt quá á, Dung Lục thật sự là một người rất tốt ý. Tôi đã nói rồi, nhất định là trước đây anh hiểu nhầm Dung Lục. Không thì làm sao có khả năng có người không thích cậu ấy hả…"

"…"

"Đi cùng Dung Lục vui không? Dung Lục này ấy mà…"

"…"

"Được rồi được rồi, tôi không nói nữa, tôi đi…"

Dùng sự lạnh lùng dày đến tận ba thước đem một cục hóng hớt nhiệt tình là Thân công tử bức lui ra ngoài, Tiếu Đằng tiếp tục chuyên tâm với công tác của mình, hoàn toàn không bị mấy lời vớ vẩn kia quấy nhiễu.

Anh và Dung Lục quen nhau trong tình cảnh chẳng mấy vui vẻ, nếu như phát sinh trên người thân của anh, có thể sẽ là cái kết nan giải. Nhưng nó lại xảy ra trên người anh.

Đối với anh mà nói, tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến tình cảm. Sự mạo phạm của Dung Lục cũng không làm anh có tâm lý của người bị hại.

Anh có ấn tượng không tốt với Dung Lục chỉ bởi vì cậu ta khiêu khích giới hạn của anh, xúc phạm tôn nghiêm của anh; không phục tùng, không bị khống chế, không thể lý giải.

Anh không cho phép một người như vậy tồn tại trong lãnh thổ của mình.

Nhưng nếu Dung Lục đồng ý để anh sử dụng, có tư thái thần phục, vậy anh sẽ chẳng còn bất mãn gì với cậu ta.

Qua lại này đó chỉ là tiểu tiết mà thôi. Mà anh thì không câu nệ tiểu tiết.

Trong cuộc đời của anh, tất cả chuẩn mực đều được đo bằng lợi ích, không có kẻ địch vĩnh hằng.

Kết thúc những ngày công tác bận rộn, Tiếu Đằng và Dung Lục cùng tan tầm, anh nói: "Đúng rồi, hạng mục đấu thầu lần trước xảy ra chút vấn đề, ngày mai tôi đi Los Angeles."

Chuyện xảy ra quá đột ngột, anh không có đủ thời gian lo chu đáo mọi việc, công ty còn có chuyện chưa xử lý, may mà có Dung Lục ở đây.

Dung Lục nhìn anh: "Mấy vé? Chúng ta cùng đi hả?"

"Không cần, cậu ở lại, mọi cho cậu xử lý thay tôi."

Dung Lục nhìn anh, muốn nói lại thôi.

Tiếu Đằng hỏi: "Làm sao?"

"…"

Tiếu Đằng còn nói: "Tôi cần cậu giúp."

Xét từ trước tới nay mà nói, đây có thể coi là anh rất tín nhiệm Dung Lục, từ một kẻ theo bên người làm trợ lý đến tự mình quyết định.

Dĩ nhiên, thân là con trai độc nhất của Dung gia, Dung Lục căn bản không thấy cái này là thành công.

Tiếu Đằng nhìn chăm chú vào mắt cậu ta: "Có được không?"

Dung Lục cười hi hi ha ha: "Đương nhiên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!