Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học đã sớm hơn đồng hồ báo thức làm anh thức giấc. Tiếu Đằng đứng dậy mặc quần áo tử tế, sau đó nói với cục thảm nem rán trên ghế salon: "Rời giường."
Qua mấy phút sau, thanh niên ló mặt ra khỏi thảm, đầu rối như tơ vò, buồn ngủ mông lung, ngu ngơ cười nói: "Chào buổi sáng."
"Hôm nay đi làm hay ở nhà nghỉ?"
Dung Lục lập tức nói: "Em không sao. Em đến công ty với anh."
Về phương diện khác tạm thời chưa nói tới nhưng anh thật sự rất hài lòng với việc cậu ta chăm chỉ như vậy.
"Thôi, cậu ở nhà nghỉ một ngày đi."
Bất kể nói thế nào thì Dung Lục vẫn là người bị thương, mình vânc phải làm trò tượng trưng cho nghỉ ngơi một chút, miễn cho một đám người nhìn thấy cái tên này trên tay máu ứ đọng liền muốn đại kinh tiểu quái kêu trời gọi đất.
Anh cũng không tiện cay nghiệt quá, một lần dùng người dùng hỏng luôn là không được, dù sao đây cũng là Dung Lục.
Về phần cậu ta, đương nhiên là kiên trì muốn đi làm.
Trước khi ra cửa, Tiếu Đằng dừng một chút, còn nói: "Chuyện hôm qua, cám ơn cậu."
Dung Lục cười hi hí: "Đừng khách sáo."
"Tôi không muốn mắc nợ cậu."
Thanh niên nhìn anh: "Ồ?"
Tiếu Đằng nói: "Cậu có thể đề xuất yêu cầu. Tôi sẽ cân nhắc." Sau đó anh lại lập tức cảnh cáo: "Đừng có nói lung tung."
Dung Lục trợn mắt lên: "Em muốn…"
"Tôi đi ăn sáng, cậu cứ từ từ nghĩ."
Còn chưa đi đến cửa, anh đã nghe thấy Dung Lục nói: "Em nghĩ ra muốn cái gì rồi!"
"…"
Tiếu Đằng xoay người, mặt không thay đổi: "Cái gì?"
Anh chuẩn bị rồi, nếu Dung Lục dám to gan nói ra cái gì không nên nói thì anh sẽ choảng cho cậu ta một trận.
Dung Lục nói: "Buổi tối cùng xem phim với em được không?"
Tiếu Đằng cau mày hỏi lại: "Cái gì?"
"Xem phim."
"…"
"Tức là bọn mình cùng đi xem phim ý."
"…"
Đây hoàn toàn không phải yêu cầu nằm trong dự đoán của anh.
Tiếu Đằng nhìn vẻ mặt thật thà chất phác của cậu ta hồi lâu, nói: "Tùy cậu."
Thanh niên nở nụ cười xán lạn như hoa.
"Vậy anh có muốn xem phim gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!