Trước khi anh kịp phản ứng, người bên cạnh đã ôm chặt lấy anh. Dù xe chạy rất nhanh, cả hai vẫn bị bao vây.
Sau khi xe phanh lại, cửa xe mở ra, mấy người đi xuống, khí thế hung hăng, trong tay cầm ống tuýp.
Tiếu Đằng giật mình, theo bản năng lùi về sau, muốn che cho con ma ghẻ kia.
Vậy mà Dung Lục lại phi lên, kẻ cầm đầu vung ống tuýp ra.
Quyền cước của Dung Lục vừa nhanh vừa chuẩn xác đánh trúng mũi đối phương, chẳng chừa ra một kẽ hở, ngay sau đó lại nhấc chân đá lên bụng gã kia.
"…"
Cậu ta ra tay rất nhanh, khí lực cũng không nhỏ. Người kia mặt đầy máu, lảo đảo ngã xuống đất, nhất thời không thể tỉnh dậy.
Tiếu Đằng sửng sốt trong chớp mắt, mấy người phía sau đã xông lên, anh cũng không lãng phí thời gian, nhanh chóng nhặt ống tuyết kẽ cầm đầu làm rơi lên, đúng lúc đỡ ra trước.
Hai ống tuýp đập vào nhau làm cánh tay tê rần, trong lòng nhất thời hoảng loạn.
Những người này sát khí trùng trùng, mục tiêu chắc chắn, chung quy vẫn khác với kẻ suốt ngày ngồi bàn giấy như anh.
Tiếu Đằng bình tĩnh nỗ lực chống đỡ, không để cho mình chịu đòn, không khỏi nghĩ, không biết Dung Lục có đánh nổi mấy tên còn lại hay không.
Gã to con phía trước cứ muốn bắt chuyện trên mặt anh, sau lưng đột nhiên bị đánh một cái, không thốt ra lời nào đã ngã sấp về phía trước.
Dung Lục đứng phía sau đạp một cái lên lưng gã, đánh rất độc ác, ném ống tuýp trong tay, nói: "Đi!"
Mấy người đàn ông bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ, vẫn có dáng vẻ muốn vây giáp như trước. Tiếu Đằng không nghĩ nhiều, anh hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của Dung Lục, không dám trì hoãn mà lao nhanh về xe mình.
Dung Lục lên xe trước rồi kéo anh theo, sau đó đóng cửa lại, khởi động xe, anh thấy Dung Lục nắm chặt vô
-lăng, lập tức nhấn ga phóng xe phía đám người kia.
Vẻ mặt hung ác trên mặt thanh niên khiến Tiếu Đằng cả kinh, anh đè tay cậu ta lại: "Dung Lục!"
Không đâm trúng, đám người bỏ chạy tan tác. Dung Lục chửi thầm một câu, không ham chiến nữa, quay đầu xe mau chóng chạy khỏi ga ra.
Đến khi xe ra đến đường lớn, hai người vẫn còn thở hổn hển, không biết là do vừa chạy trốn hay là do hoảng sợ.
Trận đánh kia giống như tiêu hao hết thể lực bạo phát của Dung Lục, sắc mặt cậu ta tái nhợt, hô hấp dồn dập.
Tiếu Đằng thấy trên cánh tay Dung Lục có cục máu ứ đọng, quần cũng có một vết thương đang thấm máu.
Dung Lục cảm nhận được ánh mắt của anh, cũng cúi đầu nhìn chân mình, nói: "Híc, anh ơi, em chảy máu rồi."
Tim Tiếu Đằng đập nhanh, cố nghiêm mặt: "Có tí máu thế này thì kêu cái gì?"
"Không phải đâu, lúc em chảy máu rất khó ngừng. Nhỡ đâu chảy nhiều quá rồi chết mất thì sẽ khiến anh gặp phiền phức đấy."
Tiếu Đằng cả kinh, trong miệng nói: "Tại sao cậu lại…"
Dung Lục cười híp mắt: "Vô dụng đúng không?"
Cậu ta vừa nói như thế, Tiếu Đằng nhất thời im bặt.
"Hay chúng ta tới bệnh viện đi."
Còn cần phải nói sao?
Tiếu Đằng chỉ có thể trả lời: "Cậu cẩn thận đi, đừng tự hại chết mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!