Chương 87: (Vô Đề)

An Nhu im lặng một lát, vẫn là tạm thời không có nói đến chuyện của anh chàng nước ngoài này. Nhìn dáng vẻ, chắc là đối phương đã từ bỏ...

Nếu vậy chắc không sao đâu ha, cô lén lút nghĩ, bằng không sẽ rước phiền phức cho đối phương.

An Nhu cười cười, vẫy tay với Eddy, vừa mới chuẩn bị đi, thì nghe thấy Sở Trạch Hạo chủ động chào hỏi với mình:

"An Nhu tiểu thư? Lại gặp mặt."

An Nhu ngẩng đầu nhìn anh ta.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sở Trạch Hạo cũng mặc đồng phục màu đen, bộ dáng không khác gì lúc ở nhà họ Sở.

An Nhu gật đầu, cũng tặng trở về một nụ cười khách sáo: Chào anh.

Sở Nguyệt đứng ở bên cạnh không nói chuyện.

Cô ta cắn môi nhìn An Nhu, trên mặt lộ ra biểu tình nhìn thấy mà thương, nhìn qua mảnh mai yếu ớt.

Trên thực tế, cô ta vẫn luôn là như vậy, sức khỏe không tốt, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, Tần Thiến cũng khá yêu thương chiều chuộng cô ta, thật cẩn thận che chở, nâng niu trong tay.

An Nhu cũng không có chủ động nói chuyện với Sở Nguyệt, chuyện nhà họ Sở đã căng chặt, sắp giữ không nổi, sớm muộn gì cũng xảy ra.

Rồng hay rắn đều phải trở về vị trí vốn có của nó.                                                                                                     

Nhưng Sở Trạch Hạo lại cảm thấy hứng thú với An Nhu, đứng ở chỗ này cười tủm tỉm nói chuyện phiếm với cô, còn tỏ ý bản thân cũng sẽ tham gia thi đấu đợt IT lần này.

"Có rảnh tới tìm tôi chơi."

Sở Trạch Hạo cười nói:

"Tuy rằng tôi không có chịu trách nhiệm ăn uống đi lại cho học viện DICE, nhưng dù sao thì tôi cũng vẫn quen thuộc đường đi nước bước ở đây."

An Nhu không thân quen với Sở Trạch Hạo lắm, thậm chí phải nói là hơi có ác cảm, vì lễ phép nên cũng gật đầu, xem như đồng ý. Nhưng cô cũng không có khả năng tới tìm người này.

Đây chỉ là thực bình thường ngẫu nhiên gặp được, Sở Trạch Hạo không chủ động mời ăn tối chung, An Nhu cũng không có khả năng mở miệng nhắc tới.

Không bao lâu hai nhóm hoàn toàn tách ra, An Nhu chọn món xong, tìm một vị trí trống ngồi xuống.

An Nhu.

sắc mặt Hạ Dương không được đẹp cho lắm, nhìn An Nhu, hiếm khi nghiêm túc:

"Em cách Sở Trạch Hạo xa một chút, người này không phải thứ gì tốt."

An Nhu chỉ dựa vào vào cốt truyện khác với người trong cuộc như Hạ Dương, anh biết rất rõ về người tên Sở Trạch Hạo này. Trong giới đều lén truyền tai, ai cũng biết... Cũng chỉ có mình anh Sở là không để ý.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành.

Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Em biết mà.

An Nhu cười cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!