"... Được rồi, đừng cười." Tô Hoàng đẩy An Nhu, sắc mặt có vài phần bất đắc dĩ.
Bộ vui dữ vậy sao?
Cô thật sự là không muốn thừa nhận, có mấy tháng nghỉ hè thôi mà cục cưng ngoan ngoãn nhà cô đã bị Sở Hư Uyên thuận lợi ôm về nhà. Còn là loại ký tên đóng dấu, không chạy thoát được.
Đều cùng là một loại người, ai lừa ai, Tô Hoàng khinh thường nhìn lại, đã cầu hôn thành công thì cô còn ngăn cản mẹ gì.
Cô quá biết con hồ ly đực kia, còn không phải là sợ An Nhu chạy mất sao.
Chỉ là kẻ muốn cho, người muốn nhận, không có chỗ để cô nói chuyện.
"A? Không có, chỉ là hạnh phúc quá, không kiềm nổi thôi, hehehe."
An Nhu cẩn thận sờ sờ chiếc nhẫn treo trên cổ, liếc nhìn Tô Hoàng, trêu chọc:
"Nhưng cậu mới là người làm mình kinh ngạc, không ngờ là người đẹp khuynh quốc khuynh thành nha."
Sau kỳ nghỉ hè, trở về học viện, cuối cùng Tô Hoàng cũng gở xuống lớp trang điểm dịch dung trên mặt.
Đây cũng là điều kinh hỉ trong tin nhắn mà Tô Hoàng nói cho An Nhu trước khi khai giảng.
Gở xuống dịch dung, Tô Hoàng đẹp quá mức thật là làm không ít người sợ điếng hồn, bao gồm An Nhu, người biết sự thật.
An Nhu chỉ là nhan khống cường độ thấp, không chỉ đối với nam giới, mà nữ giới cũng như thế. Cô biết Tô Hoàng lớn lên rất đẹp, cùng một cấp bậc với Sở Hư Uyên, nhưng thế này cũng đẹp quá mức rồi...
Tô Hoàng không phải đi con đường hoa trắng nhỏ, không bằng nói là đi con đường quyến rũ, phát ra khí thế vô cùng bá đạo, lúc này đang mỉm cười dịu dàng nhìn An Nhu.
Có sao? Sờ sờ mặt, Tô Hoàng cười khẽ ra tiếng, sóng mắt lưu chuyển xinh đẹp quyến rũ.
"Đi thôi, sắp đến giờ vào lớp rồi."
Cô đột nhiên thay đổi cũng không phải không có nguyên nhân.
Hơn phân nửa là đã không cần tránh né kẻ thù, cũng đã có năng lực bảo vệ chính mình, cho nên thoải mái hào phóng lộ diện gương mặt thật. Tuy rằng dịch dung tiến vào học viện DICE là trái với nội quy, nhưng chuyện này Hạ Dương đã giải quyết nhẹ nhàng.
Nghĩ đến biểu tình dại ra của Hạ Dương sau khi nhìn thấy dung mạo thật của mình, Tô Hoàng nhịn không được muốn cười.
Đến nỗi hiện tại...
Tô Hoàng sáng sớm tới biệt thự ký túc xá tìm An Nhu, còn chưa có giở trò đùa dai trêu An Nhu thì lại nhìn thấy một người căn bản không nên xuất hiện ở chỗ này. Người nào đó còn dùng vẻ mặt đáng ăn đấm bình tĩnh nhìn cô.
Ngoài cười nhưng trong không cười, ứng phó hai câu. Tô Hoàng nhanh chóng kéo An Nhu ra tới, ở trên đường dò hỏi tình huống một cách kỹ càng tỉ mỉ.
Hỏi hỏi, trả lời trả lời, đi đến lớp học hồi nào không hay.
Khu A đều là tinh anh cùng khối, trên cơ bản đều nhận thức An Nhu và Tô Hoàng. Hai người đi vào tìm vị trí ngồi xuống, không ít người đều đến chào hỏi, thái độ tràn đầy thiện ý.
An Nhu không phải thỏ trắng nhỏ sợ hãi giao tiếp với người khác như trước kia, thái độ thản nhiên đuổi nhóm người này đi, mở ra sách giáo khoa, ngồi dựa khung cửa sổ chờ giáo viên lên lớp.
Giáo viên khu A mỗi học kỳ mỗi đổi mới, bước vào lớp là một giáo viên nam trẻ tuổi tóc vàng óng, cười tủm tỉm tự giới thiệu:
"Chào mọi người, thầy là Arthur, cũng là..."
Người này từng là giáo viên chủ nhiệm lớp tự do học kỳ 1 của An Nhu. Cô thoáng kinh ngạc, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mở màn vô cùng quen thuộc.
Đúng vậy, không khác gì những lời tự giới thiệu lúc trước, một chữ cũng không thiếu... An Nhu có chút muốn cười.
Ánh mặt trời thực tốt, phòng học thực tốt, bản thân nỗ lực học tập... Cảm giác đặc biệt tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!