Sau khi về nhà, An Chi Dư suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không thể tìm ra một kết quả.
Đúng lúc đó, Sở Phi Phi gọi điện đến.
"Mình sắp bị tức chết rồi, cái thằng khốn nạn đó dám gửi tin nhắn mời mình đi đám cưới chứ. Anh ta là thằng đần hay cố tình khiêu khích mình vậy chứ!"
An Chi Dư bật cười: "Đừng nói là cậu, ngay cả mình cũng nhận được mà." Cô nói như thể đó là một câu chuyện cười: "Nhưng mình được ưu ái hơn cậu chút, mình nhận được thiệp mời!"
"Trời ơi, con người này có thể vô liêm sỉ hơn nữa không? Ai cho anh ta mặt mũi thế chứ? Anh ta nghĩ gì mà gửi thiệp cưới cho người yêu cũ? Tình tiết này, ngay cả phim truyền hình cũng không dám viết như vậy!"
Ban đầu An Chi Dư cũng định nói thiệp mời là do mẹ của anh ta gửi, nhưng khi lời đến miệng lại không nói nữa. Dù sao thì họ cũng là một gia đình, không khác nhau nhiều.
Bây giờ cô đang đối mặt với một vấn đề khác.
"Phi Phi, mình có chuyện muốn hỏi cậu."
"Chuyện gì?"
An Chi Dư kể sơ qua yêu cầu mà Cận Châu đã đề cập tối nay.
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
"Phi Phi---"
"Cậu đừng nói gì, để mình tiêu hóa đã!"
An Chi Dư: "..."
Qua vài phút, Sở Phi Phi bắt đầu hỏi: "Cậu nói là mẹ của anh ấy đã thấy cậu tối nay?"
"Ừ."
"Vậy cậu có chào hỏi không?"
An Chi Dư cau mày, không hiểu sao cô ấy lại hỏi vậy: "Không, có gì à?"
"Cậu làm sao vậy, đó là phép lịch sự cơ bản mà!"
An Chi Dư cau mày chặt hơn: "Mình cũng phản ứng chậm thôi---"
Nói gì thì nói, lúc đó trong đầu cô hỗn loạn quá, không thể nghĩ đến nhiều như vậy.
Sở Phi Phi lại hỏi: "Vậy ánh mắt của mẹ anh ấy khi nhìn cậu lúc đó thế nào?"
An Chi Dư không nhớ lại: "Cậu hỏi về mẹ anh ấy làm gì?"
Sở Phi Phi ấp úng: "Mình, mình chỉ hỏi vậy thôi."
An Chi Dư nhớ lại lúc đó: "Chắc là ngạc nhiên lắm, nhưng lúc bà ấy đi, mình thấy bà ấy cười với mình nữa."
Chính nụ cười đó khiến An Chi Dư không thể miêu tả được, nhưng khi nghĩ lại, cô đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Sở Phi Phi cũng cười, nụ cười lạnh lùng: "Xem ra mẹ của sếp Cận rất thích cậu đó!"
Tư duy của người này ngày càng không cùng tần số với mình rồi.
An Chi Dư hỏi vào trọng điểm: "Cậu nói mình có nên đi không?"
"Đi chứ! Sao lại không đi, việc tốt như vậy không đi còn để dành đến Tết ư?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!