Chương 7: (Vô Đề)

Điện thoại vừa dứt, Cận Châu đi ra ngoài. Bốn mươi phút sau quay lại, trên tay anh cầm một chiếc hộp bánh hình vuông màu trắng sữa. Đứng trước cửa gần năm phút, anh mới bấm chuông.

Cửa mở, Cận Châu khẽ liếc nhìn cô một cái rồi giơ tay lên.

"Bạn tôi vừa mở tiệm mới, mang đến mấy hộp bánh, cô cũng giúp thử xem thế nào."

Vệt đỏ trong mắt An Chi Dư đã mờ đi, chỉ là khi cô mở miệng, giọng vẫn hơi khàn.

"Không cần đâu, anh ăn đi."

Cận Châu mỉm cười: "Tôi không thích ăn đồ ngọt." rồi chỉ vào dòng chữ cuối cùng trên hộp bánh để cô xem: "Trên này có ghi địa chỉ, nếu không ngon thì lần sau tránh tiệm của cậu ấy ra."

An Chi Dư ngẩn ra một chút, rồi bật cười: "Không phải là tiệm của bạn anh à? Sao lại quảng cáo kiểu này?"

"Đúng là bạn tôi, nhưng cũng phải trung thực." Anh đưa hộp bánh đến gần cô hơn: "Cầm lấy đi."

Người ta nói vị ngọt có thể làm tan biến nỗi buồn trong lòng.

Có thật không?

An Chi Dư đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

Không suy nghĩ quá nhiều, cũng không còn dè dặt như trước, Cận Châu nhìn cô, đôi mắt nheo lại, nhẹ nhàng nói "Chúc ngủ ngon" thay cho câu "Không có gì."

---

Cận Châu có thói quen nghỉ trưa, thời gian không dài, chỉ một giờ đồng hồ và anh không cần dùng báo thức vì đồng hồ sinh học của anh rất chính xác.

Sau khi thức dậy, anh gấp gọn chăn và vuốt phẳng ga giường, rồi rời khỏi phòng nghỉ.

Anh có nhiều thói quen trong cuộc sống, buổi sáng uống cà phê, chỉ thêm sữa, không thêm đường; buổi chiều uống trà, loại bạch trà rất nhạt.

Khi anh rời khỏi phòng nghỉ, trên bàn làm việc đã có sẵn một cốc bạch trà không đậy nắp, đang để nguội.

Nửa giờ sau, thư ký Phương Vũ gõ cửa bước vào: "Sếp Cận, Từ Hoài Chính của phòng Kỹ thuật 6 đã đến."

"Bảo anh ta vào."

Khi Từ Hoài Chính bước vào, Cận Châu đã ngồi trên ghế sofa.

"Sếp Cận, anh tìm tôi?"

Hai tay nắm chặt bên người thể hiện rõ sự lo lắng của anh ta. Cận Châu điềm tĩnh nhìn sang chỗ khác, rồi ra hiệu về phía ghế sofa bên cạnh: "Ngồi đi."

Đây là lần đầu tiên Từ Hoài Chính đến văn phòng của Cận Châu, người luôn bình tĩnh như anh ta cũng không giấu nổi sự căng thẳng trên gương mặt.

"Không, không cần đâu, tôi đứng được rồi."

Nhìn thấy ánh mắt của Cận Châu dừng lại trên mặt mình, Từ Hoài Chính – vốn giỏi đoán ý người – mới nhận ra rằng vì mình đang đứng nên Cận Châu phải hơi ngẩng đầu để nhìn.

Cảm thấy mồ hôi lạnh đang rịn ra trên trán, Từ Hoài Chính cố gắng không giơ tay lên lau, ngần ngại trong giây lát, rồi anh ta đi đến ghế sofa và ngồi xuống.

Thấy anh ta ngồi thẳng lưng, hai đầu gối khép lại, Cận Châu khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Nghe nói cậu sắp kết hôn, chúc mừng."

Tin tức về việc mình sắp kết hôn, Từ Hoài Chính chưa hề nói với bất kỳ ai trong công ty.

Vì vậy, phản ứng đầu tiên của anh ta là nghĩ rằng Tưởng Hân đã lỡ lời.

Lúc này, ngoài một câu "Cảm ơn", anh ta không dám nói thêm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!