Sở Phi Phi tưởng màn "tẩy não" của mình sẽ khiến cô bạn thân động lòng, nhưng kết quả lại nghe thấy---
"Vừa chia tay được một tuần, giờ mình không có tâm trí nghĩ đến những chuyện đó!"
"Mình cũng không nghĩ đến việc trả thù, loại người như anh ta không đáng để mình tốn thời gian và công sức."
"Còn về người hàng xóm ở đối diện của mình---"
Nói đến đây, An Chi Dư bất chợt nghĩ đến đôi mắt như chứa cả bầu trời sao sâu thẳm của anh.
Dù anh không phải là mặt trăng thì cũng là một người mà với xuất thân bình thường như cô chỉ có thể ngẩng lên nhìn, có thể đưa tay ra với, nhưng chẳng thể nào chạm tới.
"Tiếp tục nói đi mà?"
Tiếng nói bên tai kéo An Chi Dư ra khỏi dòng suy nghĩ mơ màng.
"Để khi khác nói tiếp đi, mình phải đến thăm mẹ một tí."
Sở Phi Phi như bị cô bạn dội cho một gáo nước lạnh: "Cậu thật biết cách làm người khác cụt hứng!"
An Chi Dư giờ đây đến cả sức để dội nước lạnh cũng chẳng còn, trong lòng cô ngập tràn lo âu.
Từ công ty đến chỗ mẹ không xa lắm, An Chi Dư đứng dưới nhà, nhìn lên ban công tầng ba thấy tối om, cô cau mày, cúi xuống nhìn đồng hồ, mới có bảy giờ bốn mươi, còn một lúc nữa mới đến giờ mẹ cô đi nhảy múa ở quảng trường.
An Chi Dư lấy điện thoại ra, mở danh bạ, nhưng ngón tay lại chần chừ không bấm gọi.
Cũng đúng lúc đó, cánh cửa tầng dưới lầu mở ra từ bên trong.
"Chi Dư về rồi đấy à!"
Trường Kỳ Phân sống ở tầng bốn.
An Chi Dư mỉm cười chào: "Dì Trường ạ."
"Mẹ cháu đâu, dì vừa gõ cửa nhà cháu mà không có ai ở nhà."
An Chi Dư buông điện thoại xuống: "Chắc mẹ cháu đi nhảy rồi ạ!"
Trường Kỳ Phân liền kêu lên: "Hôm nay dì Triệu nhà cháu quên sạc pin cho loa rồi, mẹ cháu biết chuyện đó mà!"
An Chi Dư khẽ cau mày, vậy thì mẹ cô đã đi đâu?Cách đó hai mươi cây số, tại khu Bắc Ngự Minh Thành, một dãy nhà tầng kiểu biệt thự giống nhau, hoàn toàn khác với cảnh tượng ở Khu Trường An nơi Phòng Văn Mẫn đang sống.
Phòng Văn Mẫn đứng dưới gốc cây ngô đồng đối diện khu chung cư, ánh mắt chằm chằm dõi theo những chiếc xe và người ra vào cổng.
Bà đang đợi, đợi tên bội bạc rõ ràng đang đi công tác xa nhưng hôm qua lại có cử chỉ thân mật với một người phụ nữ khác.
Từ sáu giờ chờ đến tám giờ, đôi chân của Phòng Văn Mẫn đã cứng đờ sau bao lần đi qua đi lại, nhưng bà vẫn chưa thấy anh ta, trong tay bà, điện thoại lại rung lên.
Lại là cô con gái ngốc nghếch của bà gọi đến.
Phòng Văn Mẫn vẫn không bắt máy, ánh mắt dời khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía trước với sự oán hận dâng trào.
Đến chín giờ rưỡi, Phòng Văn Mẫn đột ngột đứng thẳng dậy.
Từ cổng người đi bộ của khu chung cư đối diện, có bốn người bước ra.
Từ Hoài Chính, cha mẹ của Từ Hoài Chính, và người phụ nữ hôm qua đã khoác tay anh ta.
Phòng Văn Mẫn nén ý định lao tới để chất vấn, ánh mắt khóa chặt vào cảnh tượng phía trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!