Tối thứ Sáu lúc bảy giờ, Cận Châu đưa An Chi Dư lên chuyến bay đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nơi tổ chức buổi team building lần này.
Chưa đầy hai tiếng, máy bay đã hạ cánh, Phương Vũ đã đến trước hai tiếng, đang đợi bên ngoài sân bay.
"Sếp Cận, bà Cận."
"Mọi việc đã sắp xếp xong chưa?" Cận Châu hỏi.
"Dạ sắp xếp ổn thỏa rồi."
Chỉ mất một tiếng đi xe, chiếc xe bảy chỗ đến chân núi.
Cận Châu đưa tay lau vệt ướt nơi đuôi mắt cô khi cô ngáp một cái: "Lát nữa ăn chút gì rồi ngủ sớm nhé."
Trên đường đi, An Chi Dư đã hỏi anh vì sao đột nhiên lại đổi thành đi vào buổi tối, Cận Châu nói như vậy sẽ tránh được việc cô phải dậy sớm vào sáng hôm sau.
Giờ nghĩ lại, việc đến sớm một đêm quả thực là sáng suốt.
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng lần này được đích thân Cận Châu chọn lựa.
Xung quanh không chỉ có núi non trùng điệp mà còn có cả rừng trúc xanh um, chính điều này tạo nên một kiểu khí hậu độc đáo tại đây.
Phương Vũ kéo vali của hai người đi phía sau, An Chi Dư ôm tay Cận Châu đi phía trước.
"Nghe nói ở đây có thể cảm nhận sự thay đổi của bốn mùa trong một ngày."
"Em từng đến đây chưa?" Cận Châu ngạc nhiên, nếu cô thật sự từng đến, anh sẽ có chút thất vọng.
An Chi Dư lắc đầu: "Muốn đến, nhưng em lười quá."
Cận Châu bật cười trước sự "lười biếng" của cô: "Lười đến mức không muốn đi chơi luôn à?"
"Không phải thế," An Chi Dư khịt khịt mũi: "Chỉ là nghĩ đến việc phải lên kế hoạch chi tiết, tìm chỗ ở, tìm đồ ăn, là em thấy phiền rồi."
"Sau này không như thế nữa, sau này muốn đi đâu, cứ nói với anh, anh sẽ lo hết mọi thứ, em chỉ cần tận hưởng đồ ăn, chỗ chơi là được rồi."
An Chi Dư nghiêng đầu nhìn anh, đùa giỡn: "Chẳng lẽ đây là đặc quyền của vợ sếp Cận sao?"
"Chẳng liên quan gì đến sếp Cận cả," anh cười đáp: "Đây là sự chăm sóc cơ bản mà vợ nên nhận được từ chồng."
Nghe đến từ "chồng", An Chi Dư lay lay cánh tay anh: "Chẳng phải lần này tham gia team building đều là nhân viên công ty anh sao, vậy em có cần thay đổi cách gọi anh không?"
"Em muốn gọi anh là gì?"
Ánh mắt đang chăm chú nhìn anh liền chuyển hướng, An Chi Dư cúi đầu nhìn đường dưới chân: "Chẳng phải là cái tên mà anh đã lưu trong điện thoại của em sao..."
Nghe có vẻ như cô hơi miễn cưỡng, bất đắc dĩ.
"Nếu em không muốn đổi cách gọi thì cũng không sao, Cận Châu..." Anh giả vờ suy nghĩ rồi gọi tên mình một lần: "Ngoại trừ việc nghe có chút xa lạ, thì cũng không tệ."
An Chi Dư không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, cô hiểu rõ anh cố ý nói khích mình, liền đáp lại với một cái bĩu môi nhỏ: "Được thôi, vậy em sẽ gọi anh là Cận Châu!"
Cận Châu nghiêng đầu nhìn cô: "Em chắc chứ?"
"Không phải chính anh vừa nói đó à?" An Chi Dư liếc mắt qua anh.
Cận Châu bước chậm lại đôi chút: "Anh chỉ sợ em gọi không quen, để người khác phát hiện ra sơ hở thôi mà."
"Chỉ là một cách xưng hô thôi mà, có gì mà không quen chứ." Cô nói nhẹ nhàng, như thể việc gọi "chồng" chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!