Chương 48: (Vô Đề)

An Chi Dư tắm xong thì thấy tin nhắn của Sở Phi Phi, cô nằm trên giường trả lời tin nhắn.

An Chi Dư: [Ban đầu nói là đi vào thứ Bảy, nhưng vừa rồi Cận Châu nói chuyển sang tối mai.]

Sở Phi Phi: [Đã là khu nghỉ dưỡng thì chắc chắn có suối nước nóng chứ?]

An Chi Dư: [Không biết nữa, mình cũng không hỏi anh ấy địa điểm cụ thể.]

Sở Phi Phi gửi một biểu tượng mặt cười gian: [Kỳ kinh nguyệt của cậu kết thúc chưa?]

An Chi Dư: [Vừa hết, sao vậy?]

Sở Phi Phi lại gửi một bức ảnh nhỏ có che một phần, An Chi Dư nhìn mặt đỏ bừng, vội vàng xóa đi, rồi nói: [Lần sau cậu đừng gửi cho mình mấy cái ảnh này nữa, bây giờ Cận Châu biết mật khẩu điện thoại của mình rồi, lỡ anh ấy nhìn thấy thì nghĩ sao về mình đây!]

Sở Phi Phi lập tức nhận ra sự mờ ám: [Cậu còn kể cả chuyện riêng tư như vậy cho người ta à? Được đó! Nói đi, tiến triển đến đâu rồi?]

An Chi Dư giả vờ không hiểu: [Tiến triển đến đâu là sao?]

Cô thậm chí không dùng dấu câu.

Sở Phi Phi hiểu cô quá rõ, chỉ cần trả lời mà không có dấu câu, chắc chắn là do cô đã nghĩ ra rất nhiều câu nhưng rồi cảm thấy không thích hợp nên xóa hết.

Sở Phi Phi: [Cậu có biết có bao nhiêu cô gái đang dòm ngó vị trí của cậu không? Giờ có cơ hội tốt như vậy, không nắm bắt thì coi chừng bị người khác cướp mất vị trí đấy!]

An Chi Dư còn đang ngẩn ngơ trước đoạn tin nhắn đó thì Sở Phi Phi lại gửi thêm: [Giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, mình khuyên cậu mau mau sinh một "sếp Cận con" đi!]

Sếp Cận con...

Ánh mắt An Chi Dư khựng lại.

Đúng lúc này, tiếng mở cửa khiến An Chi Dư theo phản xạ khóa màn hình điện thoại, quay đầu nhìn về phía phòng tắm.

Thường ngày tắm xong anh đều mặc áo ngủ quần dài, nhưng hôm nay lại chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, dây thắt lỏng lẻo, làm người ta không khỏi liên tưởng đến những đường nét ẩn hiện dưới lớp vải mỏng...

Dù đã nằm chung giường nhiều đêm rồi, nhưng cô thật sự chưa từng thấy anh lộ quá nhiều da thịt, đang mải nghĩ thì Cận Châu đã đi tới bên giường, thấy cô hai tay cầm điện thoại, ánh mắt có phần mơ màng.

"Em đang làm gì thế?"

Anh đứng đó, An Chi Dư phải ngẩng lên để nhìn anh, vừa lúc một giọt nước từ trán anh rơi xuống trong tầm nhìn của cô.

Ánh mắt cô khẽ chớp hai lần, nhìn vào mái tóc ướt đẫm nước của anh: "Sao anh không sấy tóc vậy?"

Giọng cô hơi cao lên, nhưng lại có chút mềm mại làm nũng.

Mái tóc dài dày của cô xõa ra sau lưng và hai bên vai, dáng vẻ dịu dàng lại pha thêm chút ngây thơ, khiến người khác không khỏi thấy lòng ngứa ngáy.

Cận Châu giấu đi tia khao khát vừa dâng lên trong đáy mắt, ngồi xổm xuống cạnh giường: "Vậy em muốn sấy giúp anh không?"

"Hả?"

Đó là phản ứng đầu tiên của An Chi Dư, phản ứng thứ hai là: "Ừ."

Cận Châu bị biểu cảm ngơ ngác của cô làm bật cười, kéo chiếc chăn đang phủ trên người cô ra, vừa vặn nhìn thấy tà váy ngắn chỉ che đến một chút phía dưới hông.

Làn da trắng ngần như ngó sen phản chiếu trong đôi mắt đen láy của anh, tạo nên một sắc màu khác lạ.

Ý thức được ánh nhìn của mình có chút không đúng, Cận Châu lúng túng quay mặt đi.

Thấy cô mang giày đứng lên, Cận Châu nhẹ nhàng ho một tiếng: "Để anh lấy cho em cái áo khoác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!