Sau khi ăn trưa xong, An Chi Dư nói với Cận Châu: "Lát nữa em và mẹ sẽ không lên lầu nữa."
Cận Châu gật đầu: "Anh sẽ lái xe đưa hai người đi."
An Chi Dư lắc đầu từ chối: "Khu vực này có nhiều trung tâm thương mại, rất gần."
Cận Châu không ép nữa, đề nghị: "Đi đến Cận Sang Bách Hóa đi, ở đó có đủ thứ."
An Chi Dư vừa gật đầu, bỗng nhíu mày: "Cận Sang Bách Hóa không phải của Cận Thị đấy chứ?"
Cận Châu mỉm cười: "Giờ mới phản ứng lại sao?"
An Chi Dư: "..."
Cận Sang Bách Hóa chỉ cách Cận Thị khoảng hai cây số, trên đường đi, An Chi Dư nhận được một tin nhắn.
Người gửi là chồng: [Anh để một thẻ trong túi của em, có thể được giảm giá.]
An Chi Dư nhìn vào biệt danh đó, mắt cô chớp mấy cái, nếu không vì có lịch sử trò chuyện giữa cô và Cận Châu ở phía trên, thì có lẽ cô cũng phải phản ứng lại người này là ai.
Nhưng sao biệt danh lại biến thành "chồng" nhỉ?
An Chi Dư nhíu mày, sau đó mở xem ảnh đại diện của Cận Châu, phát hiện biệt danh của anh vẫn như trước, vậy thì...
Biệt danh "chồng" này là do anh tự đặt à?
An Chi Dư bỗng nghĩ đến việc tối qua cô đã hỏi anh về mật khẩu điện thoại mà anh còn không cho xem...
An Chi Dư bật cười một tiếng, nhắn lại cho anh: [Em biết rồi.]
Lúc này, Cận Châu ngồi trong xe, chuẩn bị đến nhà bạn học để hỏi cách làm cá rán, anh nhíu mày không hiểu.
Phải chăng cô không nhìn thấy biệt danh mà anh đã cố tình thay đổi?
Vì thế, Cận Châu lại nhắn cho cô một tin: [Đi mua sắm xong nhớ gọi cho anh nhé.]
An Chi Dư lại nhắn lại một câu [Vâng] cho anh.
Cận Châu không hiểu nổi, nên hỏi thẳng: [Không phát hiện ra sao?]
Cuối cùng An Chi Dư không nhịn được nữa, cười thành tiếng, Phòng Văn Mẫn nghiêng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
An Chi Dư vội lắc đầu, vì mẹ ở đây, cô không tiện liên tục nhắn tin với anh, nên cho điện thoại vào túi.
Cô không trả lời, Cận Châu cũng không cố hỏi nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không suy nghĩ nhiều trong lòng.
Khi Sầm Tụng gọi điện hai lần hỏi anh đã đến chưa, Cận Châu hiếm khi cáu giận: "Cậu có thể đừng thúc giục được không?"
Sầm Tụng bật cười: "Chẳng nhẽ cậu đang cãi nhau với vợ hả?"
Chữ "cãi nhau" lập tức khiến Cận Châu bình tĩnh lại: "Không phải!" Nói xong một cách dứt khoát, anh lại nhấn mạnh giải thích: "Chúng tôi rất tốt."
Phía bên kia, An Chi Dư đã đến trung tâm thương mại cùng mẹ. Đi qua từng cửa hàng đồ nữ, thấy ánh mắt mẹ chỉ lướt qua mà không có ý định vào xem kỹ, An Chi Dư liền lắc lắc cánh tay mẹ: "Không phải mẹ nói muốn mua sắm à?"
Đến tuổi trung niên, thêm vào đó là nghề giáo viên, Phòng Văn Mẫn đã quen với sự giản dị: "Những bộ này nhìn màu mè quá."
"Người ta mặc trên người mẫu, chắc chắn phải chọn màu sắc nổi bật hơn chứ!" An Chi Dư kéo mẹ vào một cửa hàng.
"Xin chào." Nhân viên cửa hàng vui vẻ chào đón.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!