Ánh sáng buổi sáng xuyên qua khe rèm, một nửa chiếu lên đầu giường màu san hô, một nửa chiếu lên khuôn mặt yên bình khi đang ngủ của An Chi Dư.
Sau khi Cận Châu dậy không bao lâu, cô đã chiếm lấy chỗ nằm của anh, hai bên mép giường vẫn còn đặt những chiếc gối ôm để ngăn cô lăn khỏi giường.
Chiếc chăn đắp lên người cô phủ qua vai, nhưng bên dưới, váy ngủ của cô đã bị xộc xệch từ lâu do lăn lộn trong khi ngủ.
Khi Cận Châu lên lầu gọi cô dậy, An Chi Dư lại lăn từ một bên sang bên kia, chăn anh đắp cho cô lúc trước đã tụt xuống đến thắt lưng, váy vén lên, để lộ một vòng da trắng ngần dài chừng nửa đốt ngón tay.
Ánh mắt anh dừng lại ở đó vài giây rồi mới thu lại, vừa cúi người định kéo chăn đắp lại thì An Chi Dư bất ngờ xoay người, góc chăn đang cầm trên tay lập tức bị siết chặt lại khi cảnh tượng trước mặt tràn vào tầm nhìn.
Anh nhớ lại buổi sáng khi mở mắt ra, thấy cô ôm eo mình, nửa nằm đè lên người anh.
Ánh nhìn vốn cố kìm nén giờ lại dâng lên sự kiềm chế lạnh lùng, nhưng vì cảnh tượng trước mắt mà mọi nỗ lực của anh đều trở nên vô ích.
Không muốn ánh mắt mình vượt quá giới hạn, Cận Châu buông lỏng tay, kéo lại góc chăn đã bị vén, vừa vặn che đi vòng eo trắng muốt đó.
Anh ngồi xuống mép giường, tay chống nhẹ lên, tấm lưng hơi cong che đi ánh sáng mềm mại từ khe rèm rọi vào.
Phía sau có chút động tĩnh, khi Cận Châu quay đầu lại, liền chạm vào ánh nhìn mơ màng của An Chi Dư đang dõi theo mình.
Nhịp tim vốn đã trở lại bình thường, Cận Châu nghiêng người, cười dịu dàng: "Dậy rồi à?"
Dường như cô đã quên mất mình đang mặc váy ngủ, An Chi Dư vươn vai, rồi gập tay lại tựa lên gối, lặng lẽ nhìn anh.
Ánh mắt cô khiến Cận Châu bật cười: "Sao lại nhìn anh như vậy?"
Tối qua, An Chi Dư mơ một giấc mơ, mơ thấy mình ngồi trong lòng anh, tinh nghịch trêu chọc anh, nhưng dù thế nào anh cũng không động lòng.
Đó là một giấc mơ kỳ lạ, bởi ngay cả cô cũng thấy mình trong mơ táo bạo đến ngạc nhiên. Theo lẽ thường, bây giờ nhìn thấy anh, cô đáng lẽ phải ngượng ngùng, nhưng trong mơ, sự điềm tĩnh của anh lại khiến cô có cảm giác thất bại.
Cảm giác khó tả này, suốt cả bữa sáng vẫn chưa rời khỏi tâm trí cô.
Vì vậy mà cả buổi sáng, cô không tập trung được mấy lần, thậm chí việc xin nghỉ phép buổi chiều cũng đến tận lúc tan làm buổi trưa cô mới đột ngột nhớ ra.
Nhưng không ngờ rằng, khi cô còn chưa kịp đưa ra lý do xin nghỉ, sếp phó đã đồng ý ngay, thậm chí còn hỏi cô nửa ngày có đủ không, trong khi mọi người đều biết rằng xin nghỉ ở công ty này là khó nhất.
Vừa ra khỏi công ty, cô bước vào thang máy thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào, đầy thân thiết gọi tên mình: "Chi Dư".
An Chi Dư quay lại, là Vương Tây Tây – người trước giờ không có nhiều qua lại với cô. Vương Tây Tây chạy lại, vờ thân thiết khoác tay An Chi Dư: "Cô định đi ăn à?"
An Chi Dư mỉm cười đáp lại một cách lịch sự, khẽ gật đầu mà không nói rõ thêm.
Vào thang máy, Vương Tây Tây đưa cho cô hai viên socola được gói rất đẹp: "Nếm thử xem, bạn tôi mang từ Ý về đấy."
An Chi Dư chỉ nhận một viên: "Cảm ơn."
Sau đó, Vương Tây Tây bắt đầu nói về Cận Châu: "Không ngờ chồng cô lại sếp Cận!"
Nếu như đã biết từ trước thì sao?
An Chi Dư vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, không nói gì.
"Trước đây, các đồng nghiệp trong văn phòng vẫn hay bàn tán không biết bạn trai của cô trông như thế nào."
Điều này lại khiến An Chi Dư ngạc nhiên: "Tại sao lại tò mò về điều đó?"
"Vì cô đẹp mà!"
Câu nói này có vẻ chân thật, nhưng cũng vì nhan sắc của cô, mà cô không có nhiều bạn nữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!