Một cánh cửa, với khoảng cách không quá gần, Cận Châu lại liếc nhìn, rồi nhìn xuống góc phải màn hình điện thoại.
Ba mươi lăm phút, so với tốc độ tắm bình thường của cô, hôm nay có vẻ lâu hơn nhiều.
Nhưng tiếng nước vẫn chưa dừng...
Cận Châu không yên tâm nên đứng dậy, đúng lúc đó, tiếng nước ngừng lại, chỉ một lát sau, âm thanh của máy sấy tóc bắt đầu vang lên.
Cận Châu lúc này mới thở phào, rồi cười khẽ vì sự lo lắng vừa rồi của mình.
Khi An Chi Dư tắm xong bước ra, Cận Châu vẫn ngồi dựa vào giường, "chơi" điện thoại của cô. Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc váy ngủ màu tím nhạt cô mặc trong vài giây, rồi anh ngồi thẳng dậy, đưa tay về phía cô.
Dù chuyện băng vệ sinh làm An Chi Dư rất ngại ngùng, nhưng ai có thể cưỡng lại sự quan tâm tỉ mỉ như vậy chứ.
Cô bước lại gần, nhưng không đặt tay vào tay anh, Cận Châu cười nhẹ rồi chủ động nắm lấy cổ tay cô đang buông thõng bên người.
Chiếc váy ngủ dài không qua đầu gối, khi ngồi xuống mép giường, An Chi Dư kéo váy xuống một chút.
Nhưng vì cổ váy kiểu chữ V, khi kéo váy xuống thì cổ áo cũng theo đó mà hạ thấp.
Cận Châu nhìn hai dây áo trên vai cô, cười khẽ: "Khi ngủ một mình em cũng mặc như vậy à?"
An Chi Dư mặc áo ngực bên trong chiếc váy ngủ.
Cô quay mặt đi: "Ai bảo anh mua cho em kiểu này chứ."
Rõ ràng là chất cotton, nhưng lại có cảm giác mềm mại đến lạ, nếu kh*ng m*c ** ng*c, phần ngực sẽ rất rõ ràng.
Cận Châu nói: "Hôm qua em mặc đồ ngủ không mặc bên trong mà."
Thật là...
An Chi Dư quay mặt lại, trừng mắt nhìn anh: "Nhưng cái đó phía trước có túi!" Hơn nữa nó rộng hơn chiếc cô đang mặc này.
Cận Châu khẽ l**m môi: "Vậy mai anh sẽ xem thử có kiểu nào khác không."
An Chi Dư nhíu mày: "Nhiều thế này, mặc sao hết được!" Cộng thêm hai chiếc váy anh mua hôm nay, tổng cộng anh đã chuẩn bị cho cô sáu chiếc.
"Nhưng em mặc như thế này ngủ có thoải mái không?"
Câu hỏi này khiến An Chi Dư nghẹn lời.
Bị bó buộc chắc chắn không thoải mái.
Trước đây khi về đến nhà, việc đầu tiên của cô là cởi bỏ áo ngực, rồi thay đồ thoải mái, nhưng giờ thì làm sao mà như thế được...
Thấy cô cúi đầu không nói gì, Cận Châu biết cô đang ngại nên không hỏi thêm: "Lên giường nằm đi, đừng để lạnh."
An Chi Dư ngại không dám quỳ gối leo lên giường, vừa đứng dậy chuẩn bị đi vòng qua bên kia giường thì cổ tay lại bị Cận Châu nắm lấy.
"Nằm bên này đi, anh vừa làm ấm cho em rồi."
Nhưng hôm nay trong phòng đã bật máy sưởi, chẳng có chút lạnh nào.
Thấy cô nằm xuống, còn kéo chăn lên đến tận mũi, chỉ để lộ đôi mắt long lanh vô tội và đầu ngón tay trắng hồng khẽ cong.
Cận Châu cười khẽ, bất lực nói: "Không c** ** l*t ra thật à?"
Đúng là anh thật là...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!