Sau khi xác định người bên gối đã ngủ say, Cận Châu nhẹ nhàng kéo chăn và xuống giường.
Ở dưới lầu, Kiều Mộng và Cận Triệu Kỳ vẫn đang ngồi trên ghế sofa. Nghe thấy tiếng bước chân đi xuống, Kiều Mộng đứng dậy, thấy Cận Châu mặc một bộ đồ ngủ đi về phía bếp, bà ấy len lén đi theo.
Lấy ra một hộp tổ yến mà lần trước đã mua, vừa quay người lại, Cận Châu thấy Kiều Mộng đứng ở quầy đảo, anh nhíu mày: "Đã hơn 12 giờ rồi, sao mẹ còn chưa ngủ?"
Ánh mắt Kiều Mộng đảo quanh bộ đồ ngủ của anh: "Mẹ thấy con cũng chưa ngủ mà?"
Thấy hộp trong tay anh, Kiều Mộng thoáng nghi ngờ: "Giờ này hầm tổ yến à?"
"Sáng mai hầm, giờ con chỉ ngâm cho nó mềm thôi."
Thậm chí còn biết trước khi hầm phải ngâm?
Kiều Mộng mỉm cười: "Con biết nhiều thứ về đồ ăn phụ nữ ghê!"
Cận Châu không trả lời câu này: "Cha đâu rồi?"
Kiều Mộng nghiêng mặt về phía sau: "Ông ấy đang chọn chỗ ăn tối cho ngày mai, giữa Huyền Cẩm Bán Đảo và Cố Lý, ông ấy đã lăn tăn cả buổi tối rồi, con thấy sao?"
Hai khách sạn này hoàn toàn có phong cách khác nhau. Huyền Cẩm Bán Đảo thì xa hoa, còn Cố Lý, mặc dù không sang trọng bằng Huyền Cẩm, nhưng lại rất có vẻ đẹp thanh nhã kiểu Trung Quốc.
Cận Châu chọn cái sau: "Cố Lý ạ, món ăn ở đó rất ngon, lần trước Chi Dư còn nói cá kho ở đó rất ngon."
Kiều Mộng không đồng ý: "Đâu phải chỉ có hai người ăn, còn có cả gia đình của Chi Dư nữa, lần đầu gặp mặt, chúng ta phải cho họ thấy lòng thành và sự quan tâm của mình chứ."
Cận Châu đương nhiên có lý do của riêng mình: "Huyền Cẩm trang trí quá rườm rà, con không muốn mẹ Chi Dư cảm thấy áp lực."
Kiều Mộng chưa từng đến khách sạn Cố Lý, chỉ nghe chồng nói rằng nó rất thanh lịch và ấm cúng. Nhưng việc hai gia đình gặp mặt là việc lớn, Kiều Mộng không muốn có chút gì không chu toàn.
"Mai mẹ sẽ đi xem rồi quyết định nhé!" Nói xong, Kiều Mộng nhìn vào tay anh, mới phát hiện ra anh đang dùng đũa lấy hạt của táo đỏ.
"Con học từ đâu ra vậy?" Kiều Mộng luôn nghĩ rằng anh là người không biết làm gì.
"Trên mạng."
Kiều Mộng: "..."
Internet quả thật là thứ tốt, có thể khiến một người chỉ biết công việc như anh cũng xuống bếp nấu tổ yến cho vợ vào giữa đêm.
"Chi Dư bảo con nấu hả?"
Cận Châu cười: "Con chỉ dám xuống nấu khi cô ấy đã ngủ, không thì cô ấy chắc chắn sẽ mắng."
Kiều Mộng nhếch môi cười: "Không ngờ con cũng biết quan tâm người khác." Bà ấy hỏi một câu: "Con thích con bé bao lâu rồi?"
Mặc dù là mẹ mình, nhưng Cận Châu không có ý định chia sẻ chuyện tình cảm: "Rất lâu rồi."
Miệng kín thật .
Kiều Mộng trong lòng lắc đầu, ngoài miệng thì nhẹ nhàng khuyên: "Nói thêm một chút đi, biết đâu mẹ còn có thể giúp."
Nói về "giúp", Cận Châu thật sự có một việc muốn nhờ bà ấy.
"Cha mẹ Chi Dư đã ly hôn từ khi cô ấy còn nhỏ, nhiều năm nay, mẹ cô ấy một mình rất vất vả, khi ăn tối ngày mai, mọi người đừng nhắc đến chuyện của cha cô ấy."
Kiều Mộng cũng đã nghe qua một chút về tình hình gia đình của An Chi Dư.
"Mẹ biết, cái này con không cần lo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!