Mọi người đều nói Cận Châu là một quý ông, anh trước đây cũng nghĩ vậy. Nhưng kể từ khi gặp An Chi Dư, nhận thức này đã bị chính anh phủ định.
Anh không phải là một quý ông. Từ lần đầu tiên chạm vào tay cô, sự khao khát đối với cô trong anh ngày một tăng. Ví như sau khi nắm tay, anh lại muốn ôm cô; sau khi ôm được cô, anh lại muốn hôn cô. Bây giờ, những điều mà trước đây anh không dám nghĩ tới đã dần trở thành hiện thực, lòng tham trong anh bắt đầu lớn dần lên.
Vì vậy, khi An Chi Dư vẫn còn đang do dự và chưa trả lời anh, Cận Châu đã đưa tay vòng qua eo cô, chỉ với một chút lực nhẹ, anh đã kéo cả người cô mềm mại vào trong vòng tay mình.
An Chi Dư hít một hơi thật sâu nhưng chưa kịp thở ra, trên vai cô đã có thêm một chút trọng lượng.
Hơi thở nóng bỏng đặc trưng của một người đàn ông xuyên qua lớp vải lụa mỏng, phả vào làn da của cô.
Nhịp tim vang rõ trong tai cô, là của chính cô.
Vì căng thẳng, mắt cô mở to hơn một chút, trong đồng tử nâu đậm phản chiếu ánh sáng dịu dàng từ trần nhà, hàng mi run rẩy không ngừng, ánh mắt cũng không ổn định.
Tấm chăn không dày che không nổi sự phập phồng nơi lồng ngực, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không kiểm soát của mình, An Chi Dư muốn dịch người ra xa. Nhưng còn chưa kịp làm gì, khuôn mặt đang tựa lên vai cô đã đột ngột ngẩng lên nhìn cô.
An Chi Dư vội vã rút lại ánh mắt, môi bị cắn giữa hai hàm răng hé lộ sự bối rối trong lòng, khuôn mặt đỏ bừng không che giấu nổi sự ngượng ngùng của cô.
May mà ánh sáng mờ mờ.
An Chi Dư thầm cảm thấy may mắn.
Nhưng người nằm nghiêng bên cạnh lại chống tay lên.
Trái tim An Chi Dư như ngừng đập trong giây lát, cô ngước mắt lên chỉ thấy đường viền hàm hơi căng của anh. Cánh tay từng ôm eo cô giờ đã rút ra khỏi chăn.
Cánh tay cùng với nửa thân trên của anh phủ lên người cô, lớp vải lụa mịn lướt qua mũi cô, An Chi Dư lo lắng đến mức nắm chặt ga trải giường dưới tay.
"Điện thoại em có cần sạc không?"
Giọng nói dịu dàng vang lên, đánh tan những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu An Chi Dư.
Bàn tay Cận Châu chống lên gối, lòng bàn tay vừa vặn che chở trên đầu cô, khi hỏi anh cúi xuống nhìn người đang nằm dưới tầm mắt mình.
Thấy trong mắt cô ánh nước long lanh, mang theo chút ngơ ngác vô tội, Cận Châu bật cười khẽ: "Sao vậy?"
Anh còn dám hỏi cô sao nữa.
An Chi Dư cảm thấy bực bội trong lòng, cô đưa tay đẩy anh ra, vốn chỉ muốn đẩy anh ra xa một chút, nhưng lại đẩy trúng vào bụng anh.
Những cơ bụng rắn chắc như tường thành và sức đẩy của bàn tay cô "đối đầu" trong giây lát, An Chi Dư đỏ mặt, rụt tay lại.
"Anh không thể nằm xuống được hả?" Giọng cô pha chút trách móc, ánh mắt cũng chứa đựng một chút giận dỗi.
Cận Châu khẽ cười: "Ngày mai không phải em đi làm sao, anh sợ điện thoại em hết pin."
Nói xong, anh lấy điện thoại của cô, rút dây sạc từ điện thoại mình rồi c*m v** điện thoại cô.
Giường rộng hai mét, An Chi Dư nằm gần mép giường. Vừa rồi bị Cận Châu kéo lại gần, giờ cô vẫn chỉ cách mép giường chưa đến nửa cánh tay.
Sau khi Cận Châu nằm xuống lại, anh quay mặt về phía cô. Vì là đàn ông, anh không muốn nằm giữa giường, nên giữa họ vẫn cách nhau khoảng hơn nửa mét.
Nhưng Cận Châu thì đang nhìn cô, còn cô lại nhìn trần nhà.
Cận Châu khẽ mím môi, cười nhẹ: "Không qua đây ngủ à?"
An Chi Dư chăm chú nhìn những điểm sáng nhỏ trên trần nhà, không hề nhìn sang: "Không sao, em quen ngủ ở mép giường rồi."
Đúng là biết tìm lý do.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!