Chương 34: (Vô Đề)

Khi Cận Châu trở lại tầng trên, An Chi Dư đang đứng giữa hai bồn rửa mặt đôi trong phòng tắm.

Cận Châu cầm lấy lọ kem dưỡng da màu đỏ trên tay cô, đặt sang một bên: "Đang nghĩ gì vậy?"

An Chi Dư ngẩng đầu nhìn về phía người trong gương, ánh mắt chỉ chạm nhau một giây, cô lại cúi xuống: "Không nghĩ gì cả."

Trên kệ vốn chỉ có đồ dùng cá nhân của nam, giờ đã có thêm những vật dụng riêng của cô, điều này khiến trái tim treo lơ lửng của Cận Châu bỗng nhiên cảm thấy an yên một cách lạ thường.

Anh kéo lấy cổ tay của An Chi Dư đang buông thõng trước người, xoay cô lại đối diện với mình.

"Những gì anh nói dưới lầu, em có thể nghĩ, nhưng đừng nghĩ quá nhiều, em chỉ cần ở bên anh theo cách mà em thấy thoải mái nhất là được."

Cách thoải mái nhất...

An Chi Dư ngẩng đầu nhìn anh: "Nếu sự thoải mái của em khiến anh không vui thì sao?"

"Không sao đâu," anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt như khắc sâu hình bóng anh trong mắt cô: "Có lẽ em không biết, sự tồn tại của em với anh vốn dĩ đã là một điều đẹp đẽ."

Hôm nay anh khác hẳn mọi ngày, từ lời nói đến cách chạm vào cô.

Bị anh nắm nhẹ lấy cổ tay, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ anh, xuyên qua lớp da mỏng mà lan vào trong cô.

Cảm nhận được hơi nóng lan trên mặt mình, An Chi Dư như chạm phải điện, vội vã rút tay về giấu ra sau.

"Bác gái, bác gái có hỏi em sao tự nhiên lại lên lầu không?" Cô chuyển đề tài, cố gắng kiểm soát trái tim đang đập nhanh của mình.

Nhìn vào hàng mi khẽ run của cô, Cận Châu bật cười: "Anh nói anh đã làm em giận, còn bị bà mắng một trận."

An Chi Dư tức giận, nhíu mày: "Anh, anh nói vậy làm gì!"

Mỗi khi tức giận, cô sẽ vô thức chu môi.

Cận Châu không phải lần đầu thấy cảnh này, một người vốn lạnh lùng như cô, khi chu môi lại mang chút ngây thơ đáng yêu.

Anh nhìn cô, ánh mắt không giấu nổi sự dịu dàng.

Bắt gặp nụ cười trên mặt anh, An Chi Dư lúc này mới nhận ra anh đang đùa.

"Anh làm em sợ muốn chết!" Cô nói với giọng trách yêu vô tình, bàn tay giấu sau lưng cũng vì cảm giác nhẹ nhõm mà đánh nhẹ vào cánh tay anh.

"Gan em nhỏ vậy à?" Cận Châu cười, nắm tay cô dắt về phía cửa: "Đói chưa?"

"Hơi đói."

Khi hai người xuống lại tầng dưới, nồi lẩu và các món ăn đã được bày sẵn trên bàn.

"Cận Châu này, trưa nay cha con mình uống chút nhé?"

Cận Châu không thường uống rượu, nhưng hôm nay cũng coi như là ngày đặc biệt, anh gật đầu: "Vâng, con uống cùng cha một chút."

Kiều Mộng và Cận Triệu Kỳ chia nhau ngồi cạnh An Chi Dư và Cận Châu.

"Phòng trên lầu ổn chứ?" Kiều Mộng vừa rót nước ép cho cô, vừa hỏi.

An Chi Dư mỉm cười gật đầu: "Rất trẻ trung, nữ tính."

"Nữ tính?" Kiều Mộng vẫn chưa lên lầu xem qua, nghe vậy, sự tò mò trỗi dậy: "Chẳng lẽ toàn bộ phòng đều là màu hồng?"

"Có một tí màu hồng---"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!